Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Dựa Vào Livestream Làm Ruộng Bạo Hồng

Chương 4: Về quê

”Ninh Ninh, Ninh Ninh, ba ở đây.”

Tạ Ninh vừa mới xuống taxi đã nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến, nhìn qua quả nhiên đã thấy ba Tạ ngồi trên xe ba bánh cách đó không xa, đang vẫy tay với cô.

”Ba.” Tạ Ninh cười hô lên, Tạ Ninh trả lời lại Tần Tuyển và Nguyễn Chân Chân, sau đó đẩy hành lý về phía ba Tạ.

Mới đi được vài bước ba Tạ đã lái xe đến trước mặt cô, ông để hành lý lên khoang xe phía sau.

”Mau lên đi.” Tạ Ninh nhìn thấy đằng sau xe ba bánh còn được tri kỷ trang bị thêm một cái ghế nhỏ, ánh mắt đong đầy nụ cười nhanh chóng trèo lên.

Xe ba bánh lại lần nữa khởi động, xình xịch chạy về phía thôn Thanh Thuỷ.

Mấy ngày trước, Tạ Ninh đã gọi điện thông báo việc bản thân muốn chuyển về nhà làm việc với người nhà, ba mẹ tuy có chút lo lắng không biết có phải cô gặp chuyện gì bên ngoài rồi không, nhưng cô có thể về bọn họ đều rất vui mừng.

Không phải như vậy sao, mới sáng sớm ba Tạ đã lên thị trấn đón cô về.

Tạ Ninh ngồi sau xe, ngẩng đầu cũng có thể thấy sau gáy ba Tạ tóc cũng đã hoa râm, thưa thớt.

Lần trước khi về nhà, cũng đã là tết Âm Lịch năm kia cũng đã qua hơn một năm, tóc ba Tạ so với lần trước rõ ràng đã bạc hơn nhiều, tấm lưng vốn thẳng tắp cũng bắt đầu hơi cong xuống.

Trước kia, ở trong lòng Tạ Ninh hình tượng ba Tạ như núi lớn, tấm lưng rộng lớn, khi cô còn nhỏ có thể cõng cô lên, cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, mỗi ngày đều có thể ra ngoài làm việc lớn, dường như không biết mệt, chăm sóc cho cả gia đình.

Nhưng bây giờ, Tạ Ninh mới ý thức được, ba đã già rồi, năm nay cũng đã 60 tuổi, tóc dần dần trở nên bạc trắng, thưa thớt, ngay cả lưng cũng không còn thẳng như vậy nữa.

Tạ Ninh cúi đầu, che đậy đôi mắt đã hơi phiếm hồng.

Cũng nhờ chuyện kia xảy ra, lựa chọn về quê lần này của cô cũng đã đúng.

Vừa vào đến thôn Thanh Thuỷ, đã gặp được không ít người quen trong thôn.

“Ai, lão Tạ, ông vừa đi đâu về sao?”

”Đây có phải Ninh Ninh không, ôi, càng lớn lên càng xinh đẹp.”

”Cả ngôi làng của chúng ta chỉ có mình Ninh Ninh là xinh đẹp nhất, so với các đại minh tinh các xinh đẹp hơn.”

”Tất nhiên, con gái tôi khẳng định là xinh đẹp nhất.” Ba Tạ cười lớn, khoé mắt cũng xuất hiện đầy nếp nhăn.

”Ninh Ninh sao đã trở về rồi?”

”Ninh Ninh đã có bạn trai chưa, nếu chưa có để thím giới thiệu cháu ngoại cho, thím nói cho cháu nghe cháu ngoại của thím…”

”Ninh Ninh cháu năm nay đã 27 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa phải nhanh chóng kết hôn…”

Xe ba bánh ngừng ở trước sân, phải ứng phó với mấy người hàng xóm muốn giới thiệu bạn trai cho. Cuối cùng Tạ Ninh và ba Tạ cũng vào đến trong nhà, mới thả lỏng nhẹ nhàng thở ra.

”Ba, để con lấy hành lý xuống trước.”

”Đừng, để ba lấy xuống mang vào phòng cho con, mấy ngày trước biết con sẽ về, mẹ con đã lấy chăn, gối ra giặt sạch phơi khô. Đúng rồi, mẹ con chắc đã nấu cơm xong rồi, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, hôm nay có món con thích.” Ba Tạ đẩy hành lý, né cánh tay cô đang đưa ra.

Vừa dứt lời, cửa lớn có hình bóng quen thuộc xuất hiện, nhưng không phải Trương Ngọc Cầm mẹ của cô.

Quên nói, nhà của cô không nhỏ, người ở cũng đông. Ngôi nhà có kết cấu hình chữ nhật, phía trước là sân, ở phía sau là mấy ngôi nhà hợp lại giống căn tứ hợp viện kiểu nông thôn. Một nhà của bác nhỏ hiện giờ đều ở trong trung tâm thành phố, ngày lễ tết mới về được, phòng ở quê bây giờ mới để không.

”Ninh Ninh về rồi.” Ông nội Tạ đang vác cái cuốc, ống quần kéo lên cao, vừa vào tới nhà nhìn thấy cháu gái bảo bối liền nở nụ cười.

”Ông nội.”

”Ninh Ninh chắc đói bụng rồi, mau đi ăn cơm.”

”Vâng.”

Một nhà bốn người ngồi quây quanh trước bàn ăn, thịt kho tàu cà tím và sườn heo chua ngọt là món Tạ Ninh thích nhất đều đang bày trước mặt cô, trong lòng Tạ Ninh ấm áp, lại một lần nữa kiên định với việc trở về lần này.

”Ông nội, ba, mẹ, mọi người cùng ăn đi.” Tạ Ninh gắp đồ ăn cho bọn họ, cả gia đình vui vẻ hoà thuận ăn cơm.

”Đúng rồi, Ninh Ninh, lần này con muốn chuyển về quê làm không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Đáy mắt Trương Ngọc Cầm mang theo lo lắng.

Tạ Ninh vừa cảm động vừa dở khóc dở cười: “Không có chuyện gì, chỉ muốn về quê làm việc, ở bên cạnh mọi người.” Những chuyện xảy ra đã qua không cần thiết nói với ba mẹ.

”Vậy là tốt rồi, con có tính toán muốn làm việc ở đâu chưa?” Ba Tạ cũng nhẹ nhàng thở ra, hỏi.

”Đúng vậy, nếu không thử hỏi anh họ con một chút.” Ông nội Tạ nói.

Tạ Kiêu là con trai của bác nhỏ, anh họ Tạ Ninh, bây giờ đang làm việc ở công ty dược phẩm, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì bắt đầu làm ở đó.

Tạ Ninh đặt bát xuống, im lặng một hồi, nhìn chăm chú ba mẹ và ông nội, chậm rãi nói: “Ông nội, ba, mẹ, lần này con về là muốn ở lại trồng trọt.”

”Cái gì? Trồng trọt?!”

”Đúng vậy, con thấy nhà chúng ta có nhiều ruộng đất như vậy, có hồ nước, còn có núi lớn, cứ bỏ hoang như vậy cũng không được, con muốn trồng chút gì đó, các loại rau dưa đầy màu xanh, trồng cây, nuôi cá, làm thêm một kênh phát sóng trực tiếp,…” Tạ Ninh kể hết mọi kế hoạch của mình ra nói một lần.

Chỉ là sau khi nghe thấy lời cô nói, cả nhà lâm vào trầm mặc.

Tận một lúc lâu sau, ba Tạ mới nghẹn ra một câu, “Ninh Ninh, con xác định mình có thể làm ruộng được sao?”

Không trách ba Tạ sẽ hỏi như vậy, thật sự là do người nhà họ Tạ đều không có thiên phú trồng trọt gì cả.