Nhϊếp Chính Vương tuy rằng nắm quyền, nhưng đối với tranh ngôi đoạt vị hoàng đế một chút hứng thú đều không có, cho nên cũng không tham gia vào bất kỳ thế lực của vị hoàng tử nào, mặc kệ bọn họ tranh đến ngươi chết ta sống.
Nếu không có Nhϊếp Chính Vương nhắm một mắt mở một mắt, tam hoàng tử cũng không có khả năng thuận lợi được hơn nửa triều thần ủng hộ duy trì, phàm là nếu Dung Dục biểu thị một động thái nào, e là trong nháy mắt hoàng tử đó sẽ bị xé ra thành trăm mảnh.
Nhϊếp Chính Vương không can thiệp vào việc lập trữ quân, mà long thể tiên đế lại ngày càng sa sút, căn bản đã ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, các đại thần liên tiếp ở trước mặt tiến cử tam hoàng tử có tài đức sáng suốt đủ sức đảm đương cho hoàng vị, khi đó lại được Thái hậu đề cử giúp sức, tiên đế tự nhiên cũng không có lý do phản đối.
Mùa đông năm Cảnh Đế thứ ba mươi bốn, tiên đế băng hà, tam hoàng tử Dung Sở Vân đăng cơ, lấy niên hiệu Hoài, năm sau liền đổi thành năm Hoài Đế.
Vào năm đó, Dung Dục hai mươi mốt tuổi, là Nhϊếp Chính Vương thượng sử trẻ tuổi nhất của Đại Chu, so với tân đế kế vị còn nhỏ hơn hai tuổi.
Năm đó Nam Hi mười bốn tuổi, cùng với Cố Thanh Thư tình cảm ngày càng sâu đậm.
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, phong thưởng cho công thần có công.
Cố Thanh Thư làm phụ tá ở phủ tam hoàng tử, lại có công lao lớn nhất trong quá trình tam hoàng tử tranh đoạt đế vị, nên tất nhiên trở thành tân sủng trước mặt thiên tử.
Tân đế đăng cơ sau một năm, cũng chính là mùa thu năm Hoài Đế, Cố Thanh Thư trong cuộc thi đình cực kỳ nổi bật, một bài "luận trị quốc" giành được nhiều sự đồng tình reo hò, lập tức được tân hoàng khâm điểm thành tân khoa Trạng Nguyên.
Năm đó Nam Hi mười lăm tuổi, tuổi tác Cố Thanh Thư cũng vừa mới chạm đầu hai mươi, khí phách hăng hái, nổi bật vô cùng.
Mấy công tử quyền quý khắp Đế Đô, ai mà không hâm mộ hắn?
Nam Hi thật tình vì hắn mà kiêu ngạo, vì hắn mà cao hứng, đã lập nên kế hoạch phải làm cho con đường làm quan của hắn càng thuận lợi.
Thiếu nữ tuổi mười lăm đã đến tuổi cập kê trưởng thành, năm đó bọn họ cũng đã cùng nhau bàn tính chuyện cưới hỏi, tân khoa Trạng Nguyên Cố Thanh Thư đến phủ Thừa tướng cầu hôn, Thừa tướng đại nhân vốn đối với con rể này đã vừa lòng đến không chịu được, cha vợ con rể hai người tất nhiên ăn ý với nhau, nhanh chóng định ngày tốt, quyết định hai năm hai tháng mà đem hôn sự cử hành.
Nhưng mà còn chưa kịp trù tính đến thời gian hôn sự, Nam Hi đã bị Nhϊếp Chính Vương ra lệnh cưỡng ép mang về Vương phủ, từ đó không thể ra ngoài.
Bình tĩnh mà xem xét, Dung Dục đối với nàng tốt thực sự.
Nhưng một lòng của Nam Hi đều đặt trên người Cố Thanh Thư, tính tình thiếu nữ ngay thẳng, hơn nữa xuất thân là đích nữ phủ Thừa tướng, vô cùng tôn quý, mấy năm nay chưa bao giờ sợ ai, đối với Nhϊếp Chính Vương cũng không phải là sắc thái giả.
Cho nên thời gian đầu vào Nhϊếp Chính Vương phủ, nàng cãi cũng cãi qua, nháo cũng nháo qua, cũng dùng tuyệt thực kháng nghị qua, nhưng Nhϊếp Chính Vương đều không dao động, mỗi lần chỉ an bài thị nữ cẩn thận hầu hạ, mỗi khi thời tiết khắc nghiệt đều có đại phu ở sẵn chờ lệnh, tặng nàng không ít tơ lụa quý hiếm, trang sức trân châu quý báu, nhưng mỗi lần đưa đến chỗ nàng, đều bị Nam Hi không chút lưu tình mà thẳng tay ném ra ngoài.
Lại sau đó, Nam Nguyệt chủ động cầu kiến.
Nam Hi biết người muội muội này, nhưng nàng thân là đích nữ phủ Thừa tướng, đối với nữ nhi mà phụ thân cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra xưa nay đều là khinh thường.
Nhưng lần này lại khác.
Bị nhốt ở Nhϊếp Chính Vương phủ nửa tháng, lần đầu tiên có người tới cửa gặp nàng, khó hiểu vì sao Nhϊếp Chính Vương nguyện ý để tỷ muội các nàng gặp nhau, về sau Nam Hi mới biết, Nam Nguyệt ở trước mặt Nhϊếp Chính Vương đảm bảo cho thể khuyên nhủ tỷ tỷ, Dung Dục đại khái không còn cách nào, mới đáp ứng để Nam Nguyệt tiến vào.
Nhưng mà, lúc trước Nam Hi cho rằng Nam Nguyệt đến chính là tin tức tốt, là hy vọng, lại hồn nhiên chưa từng ngờ đến, đó là một cặp vuốt sắc dẫn nàng đến địa ngục.