Nhiếp Chính Vương Bệnh Kiều Được Sủng Ái

Chương 7: Trước kia mắt mù

Động tác của Dung Dục trở nên cứng đờ, khuôn mặt tự phụ cấm dục mà mắt thường có thể nhìn thấy bỗng chốc âm trầm xuống, như là điềm báo bão táp mưa sa sắp sửa kéo đến.

"Vương gia có phải cảm thấy hôm nay ta kỳ quái chính là vì muốn đổi lấy cơ hội trở về tướng phủ hay không?" Nam Hi bình đạm mà nói, "Kỳ thật không phải, ta là có việc phải làm, hơn nữa Vương gia không cảm thấy mối quan hệ như bây giờ của chúng ta danh không chính ngôn không thuận hay sao?"

"Nam cô nương có ý gì?" Vừa tiến vào trong điện liền nghe câu nói như thế, Thanh Dương rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng, giọng điệu căm giận bất mãn: "Nói đi nói lại, Nam cô nương chính là muốn tìm cơ hội trốn thoát khỏi chủ tử, chủ tử đối với cô như muốn đào tim moi phổi, cô tại sao một chút cảm kích cũng không có vậy?"

"Cô thật sự cho rằng tên Cố Thanh Thư kia là cái thứ tốt lành gì sao? Hắn ở trước mặt Vương gia nhà ta từ đầu đến mười ngón chân đều không bằng, cô bị mù mắt mới bỏ trân châu mà chọn mắt cá sao?"

Dung Dục lạnh nhạt nói: "Câm miệng!"

Thanh Dương oán hận mà ngậm miệng, trên mặt rõ ràng còn mang theo vài phần bất mãn.

Hắn đã nghĩ, hành động của nàng khẳng định không đơn giản như vậy.

Quả nhiên...

Cố ý dùng dao găm ám sát chính mình, muốn sử dụng khổ nhục kế làm chủ tử mềm lòng?

"Thanh Dương nói đúng." Nam Hi cười điềm đạm, "Trước kia ta chính là mắt mù, cho nên mới bỏ quên trân châu mà chọn mắt cá."

Hả?

Thanh Dương sửng sốt, hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, nàng vậy mà lại nhận định hắn nói đúng?

"Vương gia hẳn là đã biết, nương ta xuất thân từ thương hộ, thân phận so với danh môn quyền quý kém xa vạn dặm." Nam Hi nói, "Phụ thân phong lưu háo sắc của ta năm đó là một tiểu tử nghèo, chỉ có văn chương hơn người, phong lưu phóng khoáng, có tình cảm với nương ta, cũng đã từng cùng nương ta coi như là lưỡng tình tương duyệt(*)."

(*) Lưỡng tình tương duyệt: có nghĩa là hai bên đều có tình cảm với nhau.

"Nương ta vì con đường làm quan của hắn mà trả giá rất nhiều, đối với hắn toàn tâm toàn ý, ở trên người hắn đã tiêu phí không biết nhiều ít bao nhiêu ngân lượng, cha ta tham gia tranh đua, trong cuộc thi đình đứng hạng nhất, giành được chức Trạng Nguyên, con đường làm quan lúc sau một đường thuận lợi, trong mười năm đã được ngồi trên vị trí Thừa tướng."

Dung Dục không nói gì, mà Nam Hi nói những chuyện này hắn đều biết, càng biết sở dĩ Nam Tri Hành nhanh như vậy đã có thể ngồi trên vị trí thừa tướng, ngoại trừ mẫu thân Nam Hi ở bên ngoài giúp đỡ về tài lực, còn có Nam Tri Hành một thân mang bộ dáng cần kiệm thanh liêm, học được bản lĩnh chuyện gì cũng làm được, quan trọng nhất chính là lòng thanh cao không màng đến đồng tiền tục trần của hắn.

Đương kim thiên tử sở dĩ có thể trổ hết tài năng để vượt qua đông đảo các hoàng tử, thuận lợi ngồi lên vị trí hoàng đế, Nam Tri Hành không phải là không có công lao.

Cho nên khi Tân đế kế vị thì không lâu sau, đã đề bạt phong thưởng cho Nam Tri Hành, ân sủng không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn đã nổi bật vô song.

Nhưng mà xét đến cùng, Nam Tri Hành có thể ở khắp nơi của Đế Đô mà tung hoành quyền quý, cật lực đấu tranh để duy trì ủng hộ cho Tân đế đoạt đích, vẫn là dựa vào khối tài sản khổng lồ của thê tử mà duy trì.

"Cha ta hiện tại trở nên nổi bật, trở thành quyền tướng một quốc gia, hiển hách vô song, được mọi người tung hô ủng hộ, thật sự làm cho người ta cực kỳ hâm mộ."

Nam Hi cười nhạo, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng, "Quyền sắc phú quý mờ mắt, hắn sớm đã quên lúc trước một nghèo hai trắng cùng nương ta hứa hẹn, quên mất tình thâm ý trọng của nương ta, tỏ ra ghét bỏ một nữ thương hộ tràn ngập mùi tiền như nương ta, chê nương ta không xứng với thân phận của hắn, không ít thϊếp thất lần lượt nhập phủ, cái này còn chưa tính, đáng nói hắn ở bên ngoài đem tiền nuôi dưỡng hai mẹ con ngoại thất, còn muốn nghênh ngang đón vào cửa phủ, đăng đường nhập thất..."

"Thừa tướng đại nhân thật xấu xa." Thanh Dương siết chặt miệng. "Vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, ta coi thường hắn."

Nam Hi cười điềm đạm: "Cho nên ta muốn trở về, không thể để nương ta bị bắt nạt, có phải không?"

"Nam Hi cô nương nói đúng, không thể để người xấu nghênh ngang vào nhà được..." Thanh Dương theo bản năng gật đầu, ngay sau đó liền rùng mình, "A không đúng, nếu cô trở về, vậy Vương gia nhà ta phải làm sao?"