Nhiếp Chính Vương Bệnh Kiều Được Sủng Ái

Chương 6: Ngoan, xử lý vết thương trước

Lúc này, Dung Dục biểu tình cực lạnh, lạnh đến thấu xương, nếu không phải Nam Hi hiểu rõ tính tình của hắn, sợ là lúc này sẽ phải nín thở ba phần.

Nhưng người nam nhân này, kiếp trước từng đem tim móc ra đặt trước mặt nàng, nàng lại không quý trọng.

Sống lại một đời này, nàng phải bảo vệ che chở hắn thật tốt, để những người bày mưu tính kế hắn, đều phải bị tiêu diệt sạch sẽ từng người một!

Thanh Dương ngơ ngác mà đứng khi thấy toàn bộ quá trình diễn ra trong hoa viên, hắn chớp chớp mắt, nhịn không được chớp mắt lần nữa, sau đó giơ tay dùng sức kéo chặt một bên mặt của mình, xác thực có đau đớn, sau đó hắn hốt hoảng mà ngẩng đầu.

Mặt trời soi sáng, đúng là từ hướng Đông chiếu tới, trời cũng không sập, không biết Nam Hi cô nương đột nhiên trúng tà gì?

Dùng dao găm đâm bị thương cánh tay chính mình, giá họa cho Nam Nguyệt?

Loại mưu kế này của bạch liên hoa thật sự là một lời khó nói hết, nhưng Vương gia nhà hắn lại cố tình coi như chính mình bị mù, một chân liền đá bay Nam Nguyệt?

Hắn không khỏi cảm thấy hồ nghi kỳ quái.

Nam Hi hôm nay từ sau khi tỉnh lại liền trở nên không bình thường, tiếp theo còn không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì nữa, không được, hắn phải đi bảo hộ chủ tử, nếu không Nam Hi xúc phạm tới chủ tử thì phải làm sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, Thanh Dương không để ý tới đồ xúi quẩy Nam nhị cô nương kia mà bước nhanh, hướng về phía chủ điện mà đi.

Dung Dục ôm Nam Hi đi vào nội điện, đem nàng đặt ở mép giường, duỗi tay sửa sang lại y phục cho nàng, Nam Hi giơ tay ngăn hắn lại.

"Vương gia không hỏi xem là vì cái gì?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, tựa như ẩn chứa nghìn lời nói đầy cảm xúc, "Chuyện vừa rồi xảy ra trong hoa viên, hẳn là Vương gia nhìn thấy rồi."

Dung Dục xác thực đã thấy rồi, nhưng như vậy thì sao?

Người bị thương chính là Nam Hi, như vậy Nam Nguyệt chính là kẻ đầu sỏ gây tội, đến nỗi tột cùng sự thật trong quá trình đó như thế nào, hắn đều không muốn biết.

"Vương gia không có cái gì muốn hỏi ta sao?"

Dung Dục nhấp môi, ánh mắt gắt gao khóa chặt cánh tay đổ máu của nàng, màu sắc thanh nhã của ống tay áo bị đượm máu nhiễm hồng, ánh mắt hắn âm trầm ba phần, tiếng nói áp lực: "Xử lý vết thương trước."

Nam Hi kiên trì: "Vương gia trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."

"Vấn đề gì?"

"Vương gia đối với thái độ hôm nay của ta, không cảm thấy kỳ quái chút nào sao?"

Dung Dục nhấp môi, trả lời theo lời nàng: "Đích thực kỳ quái."

"Vậy Vương gia không hỏi ta nguyên nhân sao?"

"Không có gì để hỏi." Hắn nói, "Nàng chính là nàng, cùng những người khác đều không giống nhau... Ngoan, xử lý miệng vết thương trước."

Ngoan?

Da đầu Nam Hi tê rần, hoàn toàn không biết từ này như thế nào lại từ miệng hắn nhảy ra, kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên nghe được có người nói với nàng như vậy, giống như nàng vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ.

Thấy hắn thật sự sốt ruột với vết thương của nàng, Nam Hi mềm lòng, không hề kiên trì, nói: "Xin Vương gia đem hòm thuốc lại đây."

Dung Dục xoay người đi lấy hòm thuốc.

Nam Hi dựa vào đầu giường, giọng điệu thanh thản cùng hắn nói chuyện phiếm: "Nam Nguyệt đã chết rồi?"

"Không có." Dung Dục mang theo hòm thuốc đi trở lại, mở ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nam Hi.

Nam Hi cũng chưa nói cái gì, từ tầng thứ nhất phía dưới hòm thuốc lấy ra một cái kéo, "Cởi y phục thật phiền toái, Vương gia giúp ta cắt tay áo đi."

Dung Dục buông băng gạc, nhận lấy cái kéo, ngồi xổm quỳ xuống ở trước giường, bắt đầu giúp Nam Hi cắt tay áo.

Nam Hi gần gũi đánh giá hắn, càng nhìn càng cảm thấy dung nhan hắn thật sự anh tuấn xuất thần, thiên hạ khó tìm.

"Ngày mai ta muốn về tướng phủ một chuyến." Nam Hi mở miệng, "Vương gia, chàng có đồng ý không?"