Nhiếp Chính Vương Bệnh Kiều Được Sủng Ái

Chương 5: Yêu là cái gì? Rẻ đến nực cười

Nam nhân vì đạt được lợi ích mà cam tâm tình nguyện buông bỏ tình người, lần lượt buột miệng thốt ra lời ngon tiếng ngọt trái với lương tâm mình.

Mười năm gian khổ học tập, miêu tả tình yêu thì dùng tới cổ thơ, bản thân liền không cần phải phí tâm tư suy nghĩ.

Tình yêu rẻ mạt đến buồn cười.

Nam Hi hơi giơ tay, mở mắt nhìn chăm chú vào ống tay áo màu xanh, bình tĩnh mà mở miệng: "Nếu là vì Cố Thanh Thư, muội muội vì cái gì muốn hại ta?"

Cái gì?

"Hại tỷ?" Nam Nguyệt kinh ngạc trừng to mắt, ngay sau đó ủy khuất mà giải biện, "Tỷ tỷ, lời này từ đâu mà nói ra? Ta khi nào muốn hại tỷ tỷ? Có phải Nhϊếp Chính Vương ở trước mặt tỷ cố ý châm ngòi chia rẽ tình cảm tỷ muội chúng ta hay không? Tỷ tỷ, chúng ta mới là người một nhà, tỷ ngàn vạn lần không được tin vào lời nói của người ngoài."

"Vậy sao?" Nam Hi nhếch môi, thủ đoạn quay cuồng, đưa con dao găm tới trước mắt Nam Nguyệt, "Muội muội có nhận ra cái này không?"

Một góc trong hoa viên, Dung Dục nhìn dao găm trong tay Nam Hi, môi mỏng bỗng chốc nhấp nháy, Thanh Dương bên cạnh tự giác lui ra phía sau một bước, cắn răng nói: "Nam Hi cô nương quả nhiên là diễn kịch với chủ tử, đúng là diễn sâu, vừa đáng ghét vừa đáng hận!"

Thật không biết chủ tử như thế nào lại thích cô nương như vậy?

Mấy thiên kim quyền quý ở Đế Đô, muốn đoan trang có đoan trang, muốn tài tình có tài tình, quan trọng nhất chính là nghe lời, chủ tử muốn thế nào cũng có, tại sao cứ phải thắt cổ chết trên một cành cây mới được?

"Nhận ra." Ánh mắt Nam Nguyệt hơi đổi, điềm đạm nhìn về con dao găm trong tay Nam Hi, cười nói: "Cái này là không phải Thanh Thư ca ca đưa cho tỷ tỷ để phòng thân sao?"

"Ai nói đây là Cố Thanh Thư đưa cho ta?" Nam Hi đến gần một bước, đứng đối mặt cùng Nam Nguyệt, "Rõ ràng là muội muội mang theo dao găm tới ám sát ta."

Cái gì?

Nam Nguyệt ngây ngốc: "Tỷ tỷ nói cái gì?"

Nam Hi bỗng nhiên giơ tay, Nam Nguyệt kinh hãi, cho rằng Nam Hi muốn đánh mình, theo bản năng mà duỗi tay ngăn cản: "Tỷ tỷ muốn làm gì?"

Phập!

Dao găm xẹt qua cánh tay Nam Hi, ngay sau đó, một tiếng "loảng xoảng" rơi xuống đất.

Nỗi đau đớn truyền đến.

Nam Hi một tay che tay vết thương do thủ đoạn của chính mình tạo nên, ánh mắt đau kịch liệt mà nhìn thẳng về phía Nam Nguyệt: "Muội muội muốn gϊếŧ ta?"

Trong chỗ tối, toàn bộ quá trình nhìn lén khiến Thanh Dương tức khắc sợ đến ngây người.

Đây là diễn kịch gì?

Hai tỷ muội họ đang tương ái tương sát sao?

"Chủ tử, đây là xảy ra chuyện gì..."

Thanh Dương ngẩng đầu nhìn về phía Dung Dục, lời còn chưa dứt, trước mắt một thân màu đen chợt lóe, chủ tử nhà hắn đã biến mất ngay trước mắt.

Nam Nguyệt cũng là cứng đờ, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, khϊếp sợ đến nỗi không thể phản ứng.

Nháy mắt tiếp theo, cùng với tiếng kêu sợ hãi của một thị nữ, "A, người đâu mau tới! Nam cô nương bị thương, mau gọi người tới..."

Nam Nguyệt vừa mới lấy lại tinh thần, còn không kịp nói chuyện, bỗng nhiên trên ngực truyền đến một cái đau nhức, cả người nàng chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.

Thân thể mảnh khảnh của Nam Hi bị một cái ôm ấp rộng lớn nắm lấy, nam nhân gắt gao ôm nàng, đôi chân cao dài hướng về phía tẩm điện mà bước, hơi thở mát lạnh dễ ngửi quanh quẩn ở chóp mũi, Nam Hi yên tĩnh dựa vào l*иg ngực hắn, cảm nhận được tâm hắn đang vội vàng, tiếng gió gào thét bên tai, nàng lại chỉ cảm thấy bình yên.

"Truyền thái y!" Dung Dục lạnh như băng mở miệng, trên gương mặt tự phụ điềm đạm trước giờ nay chỉ còn lại sự âm trầm tức giận, nét kiên định đối mặt với vẻ thong dong của Nam Hi dường như bị phá hủy hầu như không còn.

Nam Hi nâng cánh tay bị thương lên không trung, khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của hắn: "Ta hiểu một chút y thuật, băng bó vết thương lại không phải chuyện khó, cần gì kinh động đến thái y?"