Bạch Du biết bà là ai, là vυ' nuôi kiêm ma ma của nguyên thân, tên Lâu Đại. Người hầu thường gọi bà là Lâu ma ma.
Nguyên thân gọi bà là Lâu Nương, là người hầu trung thành nhất. Thậm chí vì báo thù cho nguyên thân chết thảm, suýt nữa bà làm bị thương phản diện Tạ Ngọc Cung.
Chỉ là cuối cùng bà bị hộ vệ của Tạ Ngọc Cung đâm xuyên tim.
Nếu nói trên thế giới này, hiện tại Bạch Du có thể tin tưởng ai, thì cũng chỉ có thể là ma ma già trước mặt này.
Bạch Du nhìn ma ma già trước mặt còn “đáng tin” hơn so với miêu tả bên trong cốt truyện.
Cô mở miệng, giọng nói dịu dàng: “Lâu Nương, ta không sao…”
Sao lại nói bà đáng tin?
Hôm qua xuyên không, chỉ lo cốt truyện, không để ý bà ma ma già này. Hôm nay xem lại, đối chiếu với trí nhớ.
Khá lắm.
Đây là lần đầu tiên Bạch Du thấy một bà già cao hơn bảy thước, cánh tay còn to hơn huấn luyện viên thể hình.
Lâu Đại đáng tin cậy theo nghĩa đen.
Trước mặt bà Tạ Ngọc Cung chỉ là chim nhỏ nép người.
“Ta đói rồi,” Bạch Du mềm mại nói, “Lâu Nương, ta muốn ăn hoành thánh của ngươi làm.”
“Ai da, lão nô đã gói sẵn từ sáng sớm rồi, giờ sẽ sai người đi nấu ngay!”
Lâu Nương vội vàng đi ra. Hai nha hoàn bị bà che khuất phía sau làm Bạch Du không nhìn thấy giờ mới tiến lên hầu hạ cô rửa mặt.
Trong đó có Đào Hoa bị Bạch Du quát mắng hôm qua.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân rưng rưng nước mắt, nhìn Bạch Du bằng ánh mắt đáng thương, mong chờ tiểu thư dỗ dành.
Nhưng Bạch Du đang được hầu hạ rửa mặt, tuy trông có vẻ phối hợp, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào để giữ được mạng nhỏ.
Không rảnh để ý tới cảm xúc của một nha hoàn.
Đào Hoa hầu hạ Bạch Du xong, vừa ra khỏi cửa đã khóc.
Lâu Đại thấy vậy, đưa tay vỗ vỗ cô ta, tiếng khóc lại càng lớn.
“Đại tiểu thư… hu hu… Đại tiểu thư không thích ta nữa!”
Đào Hoa khóc lóc chạy đi. Lâu Đại nhíu mày.
Dù Đào Hoa lớn lên cùng Đại tiểu thư, Đại tiểu thư rất yêu thương cô ta. Sau khi thành hôn đại tiểu thư còn mang cô ta từ thư phòng ra làm nha hoàn thân cận.
Nhưng theo Lâu Đại, chủ tớ khác biệt, Đào Hoa quá coi trọng bản thân.
Lâu Đại không để ý Đào Hoa nữa, tự tay bưng một bát hoành thánh nóng hổi, cùng mấy nha hoàn vào phòng.
Món ăn đã bày biện hết trên bàn nhỏ, rồi mới bảo Bạch Du ăn.
Bạch Du đứng bên cửa sổ mở rộng, nhìn hoa cỏ tươi tốt trong sân, híp mắt hưởng thụ ánh nắng.
Phải nói thật, chất lượng không khí cổ đại thật tốt.
Bạch Du hít sâu một hơi.
Lâu Đại nhẹ giọng: “Đại tiểu thư, mau ăn đi, ăn xong y sư sẽ đến bắt mạch. Hôm qua sao Đại tiểu thư lại đột nhiên ngất xỉu vậy?”
“Nếu không phải Cửu hoàng tử chạy ra làm loạn, chúng ta ở cửa cũng không biết Đại tiểu thư ngất xỉu…”
Bạch Du hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía bàn.
Trên bàn không có sơn hào hải vị, nhưng món ăn tinh tế, hoành thánh còn bốc khói thơm phức.
Đúng là đói bụng.
Một tay Bạch Du đặt lên bệ cửa sổ, tay kia buông xuống, nắm ống tay áo vuốt nhẹ.
Bên giường ngập nắng, nàng như được ánh nắng bao phủ. Làn da trắng nõn, môi đỏ mọng, xinh đẹp động lòng người không nói nên lời.
Lâu Đại thấy Đại tiểu thư nghiêng người cười với mình. Bà hơi sửng sốt, sau đó trong lòng tràn đầy vui mừng.
Lâu Đại luôn yêu thương Đại tiểu thư như con gái. Không biết bao lâu rồi bà chưa thấy đứa nhỏ này vui vẻ như vậy.
Hôm qua cô ngất xỉu trên giường Cửu hoàng tử, khuôn mặt trắng bệch làm Lâu Đại sợ hết hồn. Hôm nay xem ra quả thật là không sao.
Bạch Du đi đến bàn, ngồi xuống, lấy thìa múc hoành thánh thổi nguội.
Hành lá xanh biếc nổi trên nước dùng trắng sữa, thơm ngon hấp dẫn.
Bạch Du thổi xong, cúi đầu cắn một miếng. Nước thịt và nước dùng đậm đà tràn ngập miệng.
Thơm quá.
Là thịt bò.
Ngon hơn thịt bò viên!
Bạch Du không tiếc lời khen: “Lâu Nương làm hoành thành là số một!”
Lâu Đại vui mừng cười, xoa tay lên áo, ánh mắt không rời sau gáy Bạch Du.
Vẻ mặt đó, rõ ràng là yêu thương không biết làm sao.
Bạch Du chuyên tâm ăn.
Tạ Ngọc Cung không gϊếŧ cô, còn giả điên giả dại để người ta phát hiện cô hôn mê?
Chậc.
Bạch Du sung sướиɠ vô cùng.
Mọi việc còn thuận lợi hơn dự đoán.
Một bữa cơm chiều có thể nói là… hưởng thụ. Bạch Du ăn xong, mặt trời đã ngã về tây.
Cô bình tĩnh nghe Lâu Nương kể lại chuyện xảy ra sau khi cô hôn mê hôm qua.
Cô được mọi người ba chân bốn cẳng khiêng ra khỏi phòng Cửu hoàng tử gặp y sư.
Cửu hoàng tử bị bắt nhốt lại.
Sau khi y sư bắt mạch, nói Bạch Du chỉ bị cảm lạnh, ngẫu nhiên ngất xỉu, không hề nhắc đến nửa chén thuốc kia.
Bạch Du biết y sư mời từ bên ngoài phủ về chắc là người của Tạ Ngọc Cung.
Bạch Du cũng thuận theo lời lão y sư, nói mình bị chóng mặt, sốt nên ngất xỉu.
Y sư kê thuốc bổ xong rồi rời đi.