Hắn chống tay trên người Bạch Du, bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện từ lúc cô lao ra ngăn cản độc dược.
Xèo xèo, lửa trên ngòi nổ nhanh chóng thiêu đốt thần kinh hắn.
Cô uống thuốc độc xong, lầm bầm lầu bầu như điên khùng, thực ra là đang bộc bạch không hề e dè với một người mà cô đã nhận định là kẻ điên.
Cô uống bát "thuốc độc" kia, là lần bóp cò cuối cùng.
Cô lặp lại "Ta là Cửu hoàng tử phi" ba lần.
Đó là... đoạn pháo cuối cùng cháy hết.
Tạ Ngọc Cung sắp xếp mọi chuyện lại, đột nhiên run rẩy dữ dội như trúng đạn.
Rồi sau đó lại như bị bom đánh bay, bắn lui ra khỏi người Bạch Du. Do biên độ quá lớn, sùng sức quá mạnh nên ngã "Rầm" trên giường.
Lúc này, sự u ám và sát khí trong mắt Tạ Ngọc Cung hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự kinh hãi như pháo hoa nở rộ, ánh sáng tỏa khắp trời.
Hắn nhìn chằm chằm vào giường, mắt đỏ ngầu nhìn Bạch Du nằm bất động. Khuôn mặt hắn dữ tợn vì cảm xúc kịch liệt chấn động. Lúc này có thể hình dung là hắn quả thực rất đáng sợ.
Tạ Ngọc Cung đạp chăn dưới chân, bản năng muốn tránh xa cô. Tay vô thức với ra, nhưng không nắm được gì, chỉ là phí công cào vài cái lên tường trống rỗng...
Dường như giờ phút này, Bạch Du không có sức chống cự, dễ dàng bị gϊếŧ chết là hồng thủy mãnh thú, liệt hỏa, sấm sét.
Sao có thể chứ?
Chẳng lẽ cô... Sao có thể?!
Hiện tại Tạ Ngọc Cung thậm chí có loại xúc động muốn kéo chăn trùm lên đầu.
Đối mặt với "sự thật" không thể ngờ cũng như không cách nào đoán trước này, phản ứng đầu tiên của hắn là trốn tránh.
Tạ Ngọc Cung theo bản năng nín thở nhìn nữ nhân bất tỉnh cách đó không xa. Cảm giác nghẹt thở như đau đớn, nhưng không thể so với đau đớn thực sự.
Đau đớn có thể chịu đựng, hắn đã quen chịu đựng.
Nhưng cảm giác nghẹt thở làm tay chân mềm nhũn, đầu óc không rõ ràng, không dùng được sức.
Điều này khiến hắn không biết làm gì.
Vào lúc hắn sắp nghẹt thở đến cực hạn thì há miệng ra, thở hổn hển kịch liệt như cá mắc cạn.
Hắn nhanh chóng thoát khỏi sự hoảng loạn, không nhìn lại nữ nhân đang bất tỉnh trên giường.
Hắn mở miệng, khàn giọng gọi tử sĩ: "Người đâu."
Tử sĩ lặng yên không một tiếng động đáp xuống mặt đất, như một bóng ma nhẹ nhàng quỳ xuống, chờ đợi sai khiến.
Tạ Ngọc Cung vẫn không nhìn Bạch Du, mày kiếm cau chặt, trầm giọng: “Mang nàng…”
Hắn nghiến răng, lại nói: “Đem nàng…”
Khi Bạch Du mở mắt trên tấm chăn mềm mại, khô ráo ấm áp, thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt, thì cô biết mình đã bày ra trận bom liên hoàn, làm cho Tạ Ngọc Cung choáng váng.
Bởi vì cái gọi là không phá thì không xây được.
Những quả bom lớn hầu hết đều bị Bạch Du dẫn nổ. Tuy có nhiều điều khó giải thích, nhưng khi pháo hoa ầm ầm nổ tung trên trời, ai còn để ý đến một hai đóa hoa nở chưa đủ rực rỡ sáng ngời chứ?
Ít nhất tính mạng tạm thời được bảo toàn.
Tiếp theo là duy trì lời nói dối, khiến Tạ Ngọc Cung càng tin tưởng không nghi ngờ thì dễ dàng hơn nhiều.
Không ai giỏi hơn Bạch Du.
Trong phòng yên tĩnh, huân hương từ lư hương Thụy thú tinh xảo đẹp đẽ thoang thoảng. Bạch Du ngáp một cái, thoải mái duỗi lưng.
Giấc ngủ này thật sự ngon lành.
Cô còn nằm mơ thấy đám chị em bạn dì tụ tập ở phòng nhỏ của chị năm ăn lẩu.
Ăn được nửa chừng, chị ba hút thuốc, không biết sao bình ga lại nổ.
Bạch Du bị sóng xung kích trong giấc mơ y như hiện thực đánh bay tỉnh giấc. Đáng tiếc, trong miệng còn chưa nuốt hết viên thịt bò yêu thích.
Cho nên bình ga thật sự không an toàn… Ăn lẩu bằng ga không được hút thuốc!
Bạch Du lại mơ thấy cái chết của mình nên có chút dở khóc dở cười.
Nhưng dù sao, đây cũng là cái chết oanh liệt.
Chỉ không biết cha mẹ cô, những nhà hảo tâm ngày nào cũng bay nhảy khắp nơi tìm người thất lạc, biết tin con gái bị nổ tung, liệu có xem đó là tin nhắn lừa đảo không?
Sắc mặt lạnh tanh dạy bảo người báo tin: "Đừng dùng lời nói dối để tranh thủ sự chú ý".
Bạch Du trở mình trên giường thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào trong phòng.
Một ma ma già nhanh chóng đi qua bình phong, thấy Bạch Du tỉnh lại, khuôn mặt già nua hung ác có thừa hiền lành không đủ run run lộ vẻ vui mừng.
“Đại tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi…” Ma ma già tiến lên nắm tay Bạch Du, bóp mấy cái rồi sờ mặt cô.
Quả thật là đau lòng đến mức muốn bật khóc nức nở ngay lập tức.
Bạch Du không động, chỉ mỉm cười với bà ma ma già.