"Ha ha ha... Hoàng đế sẽ nghĩ, hắn vì tranh đoạt đích nữ Công bộ Thượng thư với ngươi mà ra tay hại ngươi. Sẽ nghĩ, ta thay thế đích nữ gả cho ngươi là... là âm mưu của bọn chúng."
"Cho nên ngươi đừng sợ... đừng sợ."
"Chỉ cần ta chết, ta chết rồi, sẽ không ai dám hại ngươi nữa."
"Thái tử, Thái tử cũng không dám."
Bạch Du càng nói, vẻ kinh ngạc trên mặt Tạ Ngọc Cung càng rõ.
"Cho nên ngươi... mau khỏe lại đi."
Ngón tay Bạch Du túm loạn xạ trên chăn. Rồi lại như bị bỏng, cô vội vàng rụt tay lại, hoảng hốt nói: "Thực xin lỗi, làm ngươi đau rồi phải không? Cái chết của ta có thể giúp ngươi tranh thủ thời gian. Dù sao... dù sao ta cũng là Cửu hoàng tử phi."
Bạch Du nhắm mắt lại, câu cuối cùng gần như khàn giọng hét lên: "Ta là... Cửu hoàng tử phi!"
Đến lúc này, Tạ Ngọc Cung nghe xong những lời này, vẻ mặt đã biến ảo khó lường.
Trên lý trí hắn không thể tin lời nói điên rồ của người phụ nữ này.
Nhưng cô đã uống độc dược tự cô chuẩn bị, cho rằng mình sắp chết.
Biết mình sắp chết, hay chính cô muốn chết... cô nói những lời này, có ích lợi gì? Có thể mê hoặc ai?
Tạ Ngọc Cung đã điều tra rõ mọi chuyện về cô từ lâu. Trước khi cô gả cho hắn thì không hề qua lại với bất cứ Hoàng tử nào.
Cô chỉ là một thứ nữ, ở phủ Công bộ Thượng thư cũng không được yêu thương.
Cô không phải người của Hoàng đế hay bất cứ Hoàng huynh nào.
Nhưng Tạ Ngọc Cung không hiểu. Nếu cô nói là sự thật thì cô làm những việc này vì cái gì?
Mà ngay khi Tạ Ngọc Cung đang đầy nghi hoặc, khó hiểu.
Bạch Du cuối cùng đã ấp ủ xong, ném xuống quả bom cuối cùng.
Có thể thoát khỏi thế cụt hay không, đều xem Tạ Ngọc Cung có bị "nổ bay" hay không.
Bạch Du trở mình, ánh mắt không tập trung nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cô lẩm bẩm như tự nói với mình, giọng nhỏ như tiếng thở: "Ngươi chắc chắn không nhớ... chúng ta... chúng ta từng gặp nhau ba năm trước."
Giọng cô quá nhỏ, Tạ Ngọc Cung nghe không rõ, đành phải khẽ nghiêng người lại gần.
Bạch Du nói: "Ở điện Hợp Hoan trong cung... là Thái hậu mời tất cả các nữ tử nhà quan, là mẫu thân ta... cầu xin phụ thân cho ta đi."
"Ta nhìn thấy ngươi..."
Giọng Bạch Du càng nhỏ hơn.
Tạ Ngọc Cung cau mày, đành phải cúi đầu thấp hơn, lại gần hơn.
Bạch Du nói: "Ngươi cười rộ lên, đôi mắt giống như trăng non."
Bạch Du gần như thì thầm: "Lúc đó ta đã đính hôn, là cháu họ nhà chủ mẫu. Hắn trẻ tuổi tuấn tú, đối với ta mà nói, là một hôn sự rất tốt rất tốt..."
"Nhưng ban ngày ta thấy trăng rằm..."
"Ta đã thấy ánh trăng rồi nên không nhìn thấy... không nhìn thấy ánh sáng của đom đóm được nữa."
"Ta từ hôn, bị đánh đau..." Bạch Du nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào.
Trong cổ họng cô phát ra tiếng rên nhỏ bé, thống khổ.
"Đau quá..."
Nhưng cô khóc một hồi, rồi lại đột nhiên cười.
Nụ cười ôn hòa, thanh thản, cuối cùng cô khẽ nhúc nhích môi.
Tạ Ngọc Cung thật sự nghe không rõ, đã áp tai sát vào miệng cô.
Bạch Du cuối cùng thì thào: "Ta là... Cửu hoàng tử phi."
Bạch Du nói xong liền nhắm mắt, im lặng.
Cô quả thật vì bụng quặn đau không chịu nổi.
Cô giả vờ một lát rồi ngất đi thật, cũng không biết, không quan tâm Tạ Ngọc Cung phản ứng thế nào.
Bởi vì thành bại là ở một lần này.
Những thứ có thể tẩy hay không thể tẩy Bạch Du đều đã lôi hết ra cứng rắn chà sạch một hồi.
Nếu lần này không được, không giữ được mạng, thì Bạch Du cũng bó tay hết cách.
Chỉ có thể thở dài một câu trùng sinh không dễ, nằm yên chờ chết.
Mà Bạch Du ngất đi thật, không biết Tạ Ngọc Cung nghe được những lời cuối cùng của cô. Tay hắn chống trên người cô, giữ nguyên tư thế nghiêng người áp vào tai hồi lâu.
Hình ảnh như bị dừng.
Trên khuôn mặt đầy sẹo xấu xí, cừu hận và âm độc đều bị vẻ mờ mịt thay thế.
Thậm chí trong chốc lát hắn còn chưa kịp phản ứng cô nói gì.
"Ta là Cửu hoàng tử phi" ý gì đây?
Hắn nhìn cô ngất đi, nước mắt lăn từ khóe mắt xuống. Hắn chưa bao giờ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt vọng và thanh thản đan xen, hồi lâu không động đậy.
Nhưng loạt hành động và lời nói không đầu không cuối của Bạch Du, như châm ngòi nổ đốt pháo, như bóp cò trước khi nổ súng.
Tạ Ngọc Cung không phải kẻ ngốc, hắn thông minh tuyệt đỉnh.