Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Tiểu Thuyết BE

Chương 7

"Ta chỉ là một thứ nữ, không quyền không thế, không có chỗ dựa không nơi nương tựa! Ngay cả hôn nhân với ngươi cũng là ta dùng thủ đoạn bỉ ổi đoạt được! Ta lấy gì mà chống lại Thái tử đương triều?"

"Ta tìm cơ hội muốn tiếp cận hắn, muốn gϊếŧ hắn trước khi hắn gϊếŧ ngươi… Song nhan sắc ta có hạn, tuổi tác lại lớn. Dù ta có dùng hết thủ đoạn nịnh nọt, hắn vẫn cao cao tại thượng, trong mắt không chấp nhận được nửa bụi, căn bản không cho ta cơ hội đến gần."

"Ta chỉ có… chỉ có thể hủy dung ngươi, khiến ngươi mất đi cơ hội tranh đoạt ngôi vị, mới có thể tạm thời giữ được tính mạng ngươi…"

Bàn tay Bạch Du chạm lên khuôn mặt Tạ Ngọc Cung, là nửa bên đầy rẫy những vết sẹo lởm chởm kia.

Khuôn mặt Tạ Ngọc Cung bị chạm vào, như bị bàn ủi nóng bỏng rát.

Tạ Ngọc Cung theo bản năng giật mạnh tay Bạch Du ra, không tin bất cứ lời nào của cô.

Ánh mắt hắn nhìn Bạch Du như nhìn một vật chết. Hắn cho rằng nữ nhân này đã hoàn toàn điên loạn, mở miệng muốn gọi người.

Nào ngờ Bạch Du bị đẩy ngã xuống giường lại chống tay đứng dậy, cầm chén thuốc trên bàn.

Cô đưa lên miệng, ngửa đầu uống cạn.

Tạ Ngọc Cung vừa há miệng định gọi người, thì bị hành động uống thuốc của Bạch Du làm cho sững sờ tại chỗ.

Bạch Du uống xong, lập tức ném mạnh chén thuốc xuống đất.

“Ầm” một tiếng, chén sứ vỡ tan, đó là quả bom thứ hai Bạch Du ném ra.

Nếu nói Bạch Du tự thừa nhận chuyện thuốc độc, tự thừa nhận chuyện cấu kết với các hoàng tử khác là một màn khói mù nhằm đánh lạc hướng Tạ Ngọc Cung thì chưa hẳn đã thành công.

Nhưng dưới tiền đề Bạch Du “biết rõ thuốc độc” mà vẫn uống cạn chén thuốc mới có thể khiến Tạ Ngọc Cung, người đã không còn muốn nghe cô nói nhảm, sát ý ngùn ngụt, bỗng chốc sinh ra sự kinh ngạc khó tả.

Sát ý như sắt nóng rơi vào nước lạnh, tiếng xèo xèo vang lên, sương khói mù mịt làm người mê hoặc bắt đầu dâng lên.

Màn kịch thực sự của Bạch Du, từ đây mới bắt đầu.

Màn sương trắng ấy chính là hiệu quả sân khấu cô tự tạo ra.

Cô uống thuốc xong, lại cúi đầu cười khẽ. Nhưng lần này trong tiếng cười là sự điên cuồng được ăn cả ngã bề không và chua xót.

Cô cười chưa được bao lâu, đã ôm bụng quặn đau, ngã vật xuống giường. Mồ hôi lạnh đầm đìa, mặt mày tái mét.

Bạch Du cố ý làm đổ hơn phân nửa chén thuốc, tưởng rằng mình phải diễn cảnh đau đớn. Nào ngờ chỉ uống chưa đến hai ngụm, thuốc đã mạnh đến vậy!

Đau quá.

Như có một lưỡi dao đang đảo điên trong bụng cô.

Tạ Ngọc Cung quả thật độc ác. Chén thuốc này rõ ràng là hắn thay đổi để mê hoặc “Cửu hoàng tử phi”. Nam nhân có thể xuống tay tàn nhẫn với chính mình như vậy…

Quả nhiên là trùm phản diện có thể liên tục làm khó dễ nam nữ chính.

Bạch Du tưởng hắn “độc phát” trong cốt truyện là diễn. Hiện giờ uống thuốc Tạ Ngọc Cung đổi cho bản thân hắn mới hiểu, hắn diễn xuất bằng chính cảm xúc của mình.

Không cần kỹ thuật diễn, chỉ có sự chân thật!

“A…” Bạch Du không chịu nổi đau đớn, lăn lộn trên giường.

Cô chỉ uống chưa đến hai hớp…

Đau đến hoa mắt, nhìn Tạ Ngọc Cung ra hình ảnh chồng chéo.

Nhưng càng như vậy, Bạch Du càng biết đây không phải thuốc độc thật sự.

Vì dù Cửu hoàng tử phi có cho Tạ Ngọc Cung gấp mấy lần liều lượng, muốn hắn độc phát chết đi, thì loại thuốc độc ấy một khi phát tác sẽ lập tức tử vong, chứ không thể nào đau đớn tra tấn như thế này.

Không nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Du cắn răng, vậy còn phải tiếp tục.

Như vậy càng tốt… dù sao diễn như thế này mới chân thật.

Bạch Du ôm bụng, không nhìn rõ sắc mặt Tạ Ngọc Cung, mắt ướt nhòe. Nhưng cô cảm nhận được Tạ Ngọc Cung đã không còn giả vờ.

Hắn không né tránh, không run rẩy, cũng không còn kêu gào ngớ ngẩn. Hắn đang ngồi dưới chân giường, nhìn chằm chằm cô như con rắn độc.

Bạch Du chọn “đối mặt”.

Cô ôm bụng muốn ngồi dậy, cuối cùng chỉ nghiến răng nghiến lợi trở mình, lại gần Tạ Ngọc Cung hơn.

Sau đó cô gắng sức chớp mắt, mặc cho nước mắt đau đớn chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Đừng sợ… đừng sợ…”

Bạch Du đưa tay ra, dường như muốn nắm lấy góc áo Tạ Ngọc Cung, nhưng cuối cùng chỉ chạm vào mặt trên tấm chăn bên cạnh hắn.

Ánh mắt cô đau đớn mơ hồ. Cô giả vờ không biết mình đang nắm chăn mà vỗ nhẹ lên chăn, khẽ cong môi.

Rồi sau đó cô ngửa đầu, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, quần áo xộc xệch vì giãy dụa.

Cô nửa diễn nửa thật, cho Tạ Ngọc Cung thưởng thức “sự đau đớn” của mình ở khoảng cách gần.