Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Tiểu Thuyết BE

Chương 4

Trước khi nam nữ chính của thế giới này chết, trước khi thế giới sụp đổ, người này xem như là người duy nhất còn sống sót.

Bạch Du là người xuyên không số 4.

Năm nay Tạ Ngọc Cung 19 tuổi, nguyên chủ mà cô xuyên vào đã 24 tuổi.

Nguyên chủ cùng tuổi với cô khi bị nổ hơi gas mà chết, hệ thống cũng phục hồi gương mặt và vóc dáng của cô lại như cũ.

Một giây trước khi xuyên không, Bạch Du còn đang lăn lộn trong hơi nóng của vụ nổ, một giây sau đã bị hệ thống ràng buộc, nói có thể cho cô một cơ hội sống lại.

Cô đã nói trên đời này nào có chuyện tốt như vậy mà?

“Cô” và Tạ Ngọc Cung đã cưới nhau được 3 tháng.

Trong 3 tháng này, “Bạch Du” làm vô số điều ác, nợ nần chồng chất.

Dù rằng vừa rồi cô đã vội vã chạy đến ngăn cản một bát độc dược tăng liều cho Tạ Ngọc Cung, chỉ là thực ra tác dụng cũng không quá lớn.

Bạch Du ưu sầu đến nỗi sắp chà xát thủng cả tay áo.

Tẩy không trắng vốn dĩ không thể tẩy trắng được. Chẳng trách hệ thống bảo cô phải dốc hết sức sống sót.

Cô xoa xoa mặt, nhớ đến kết cục mình sẽ chết đột ngột ở đầu đường khi về thăm cha mẹ, ngã đến vỡ bụng tung tóe còn quần áo không đủ che thân... Đây chẳng phải là còn thê thảm hơn bị nổ chết hả?

Cô thả lỏng ống tay áo vẫn luôn bị giày vò đến sắp bốc cháy, cảm thấy bản thân vẫn có thể cứu vớt một chút.

Với lại, dựa vào những tấm gương trước, cô không thể gϊếŧ, đối phó hay giấu giếm được, đầu hàng lại càng không thể nào, đối phương rõ ràng là một tên biếи ŧɦái.

Vậy cũng chỉ có thể... Dùng cách tiếp cận khác thử xem.

Cái gọi là cách tiếp cận khác... Trên thực tế chính là đi con đường mà người khác cũng không ngờ tới kia.

Ngày chết của nhân vật của cô là hai ngày sau về thăm cha mẹ, trừ nguyên chủ ra, toàn bộ ba người xuyên không khác đều tránh né cốt truyện về thăm cha mẹ này.

Chân của Bạch Du đã tê rần, cô đứng tại chỗ hít sâu một hơi rồi đi tới mép giường.

Bát thuốc đặt trên bàn nhỏ cạnh mép giường không còn bốc hơi nóng nữa, cô đứng quá lâu nên thuốc cũng đã nguội lạnh rồi.

Bạch Du ngồi trên mép giường, nhìn bát thuốc, lại nhìn Tạ Ngọc Cung không còn phát ra âm thanh kỳ quái, song vẫn trốn trong chăn kia.

Không thể không nói... Thằng nhóc này đúng là ghê gớm.

Bạch Du thậm chí còn chẳng làm được việc kiên trì tập thể dụng và dậy sớm, hắn lại có thể giả điên giả dại đến 3 năm.

Hắn không thành công thì ai thành công đây?

Cô đưa tay ra kéo chăn, kỹ thuật diễn xuất của Tạ Ngọc Cung rất đáng ngạc nhiên, hắn làm bộ như sợ hãi, kêu gào hoảng loạn giống như một con heo con.

Bạch Du không nói lời nào giật chăn ra, cầm lấy bát thuốc đã nguội hoàn toàn kia đến gần hắn, sau đó hung dữ mở miệng: “Uống nó đi!”

Vẻ mặt Tạ Ngọc Cung hết sức kinh hoàng, tay chân vùng vẫy loạn xạ, chẳng mấy chốc đã làm đổ một ít thuốc trong bát trên tay cô, còn đạp cô một phát thật mạnh.

Cú đạp khiến Bạch Du ngã khỏi mép giường ngồi bệt xuống đất, còn hắn lại lần nữa kéo chăn lại trốn đi.

Xương cụt của Bạch Du sắp gãy đến nơi, lần này nó lại thật sự rất khỏe.

Hơn nữa trên eo còn bị đạp rất mạnh, Tạ Ngọc Cung không hổ là nhân vật phản diện, giả điên giả ngu còn không quên giở trò bẩn thỉu!

Một tay Bạch Du bưng bát thuốc đã đổ một nửa ngã ngồi dưới đất, tay còn lại không biết nên đỡ eo hay là đỡ xương cụt của mình.

Cô không đứng dậy ngay, mà là ngồi đó im lặng nhìn bát thuốc trong tay.

Một lát sau, cô lại thấp giọng bật cười.

Giọng điệu ban đầu giống như tràn ngập vui mừng, chỉ là ngay sau đó lại mang theo chút vặn vẹo, đến cuối cùng lại biến thành tiếng nức nở.

Nước mắt của Bạch Du không đáng tiền, từ nhỏ cô đã có bản lĩnh giống như vòi nước.

Từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống áo choàng hoa lệ của cô, Bạch Du vừa khóc vừa cười, nhân tiện làm đổ một ít thuốc trong bát.

Mặc dù cô biết bát thuốc này sớm đã bị người của Tạ Ngọc Cung hoán đổi, không có chút độc trí mạng nào, chỉ là sẽ làm người ta sinh ra ảo giác trúng độc mà thôi.