“Tôi đã hỏi Niên Tịch Triết, có thể gia nhập với các cậu không.” Sâm Úc nói: “Và anh ấy nói cho tôi biết rằng cho dù người dị biến có gia nhập vào loài người, cũng không thể thực sự hoà nhập mà thay vào đó tôi sẽ bị nhốt vào khu cách ly, không có tự do,chỉ khi nào cần dùng đến mới được lấy ra như một công cụ."
“Mà cậu chắc chắn sẽ không sống trong khu cách ly, đến lúc đó chúng ta sẽ tách ra, hoàn toàn không được tính là sống chung.”
Vẻ cảnh giác lại một lần nữa hiện lên trong mắt người cá thuần chủng: “Có phải cậu đang muốn lừa tôi tới chỗ của đồng bọn cậu rồi bắt tôi lại không.”
“Không phải.” Tô Bạch Thanh thật lòng nói: “Anh cần ở khu cách ly một thời gian, nhưng sẽ không lâu lắm đâu, vì tôi có cách cứu anh ra.”
Chờ mong thất bại khiến tâm trạng Sâm Úc trở nên rất tệ, hiển nhiên anh chẳng nghe lọt tai lời nào.
Khi bị ô nhiễm tra tấn, trái tim của anh cũng không khó chịu như vậy.
Còn không bằng trực tiếp rời đi, không nên ở lại nói chuyện với Tô Bạch Thanh.
Ngay sau đó, ánh mắt Sâm Úc khẽ đổi.
Thông qua vòng tay, anh nghe thấy âm thanh phía bên Niên Tịch Triết trở nên vô cùng hỗn loạn, tiếng súng và tiếng của những kẻ đột biến gào thét không dứti, có người hoảng sợ hô lớn: “Bác sĩ Niên!”
“Bác sĩ Niên cẩn thận!”
Hình như Niên Tịch Triết đang gặp nguy hiểm.
Sâm Úc định đi qua.
Một giây trước khi rời đi, Sâm Úc quay đầu nhìn về phía Tô Bạch Thanh.
Những kẻ đột biến tập kích Tô Bạch Thanh lúc trước đều bị anh gϊếŧ chết, nằm rải rác trên bờ, mùi máu tươi hẵng còn nồng nặc, Sâm Úc không yên lòng để Tô Bạch Thanh một mình ở lại chỗ này, thế là đành dẫn theo cậu đi về phía Niên Tịch Triết.
*
Khu vực ô nhiễm này rất giàu tài nguyên nước, sông ngòi bị ô nhiễm đan xen với hồ nước, bùn đất đều ẩm ướt.
Sâm Úc đưa Tô Bạch Thanh đi tới một hồ nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, trên bờ tiếng súng dày đặc, đáy nước trải một lớp thi thể loài người trắng xanh, dính chặt vào nhau như một cơ thể hoàn chỉnh, ô nhiễm từ thất khiếu của mỗi thi thể cùng với tứ chi vặn vẹo cuồn cuộn không ngừng chảy ra, nhuộm đen hồ nước.
Đó là một quái vật được hình thành bởi sự ô nhiễm kết hợp với xác chết của con người.
Bộ dáng này đã đủ dọa người, nhưng trong ngày tận thế còn có nhiều quái vật càng quỷ dị hơn.
Bên trong những thi thể vặn vẹo, Tô Bạch Thanh nhìn thấy Niên Tịch Triết.
Niên Tịch Triết nhắm mắt lại, đang dung nhập cùng những thi thể màu xanh trắng kia, tựa hồ hắn sắp trở thành một phần của những kẻ đột biến, người tiến hóa đang thực hiện cứu viện ở xung quanh, những người còn lại đều ở trên bờ, chống cự những kẻ đột biến khác.
Nhìn thấy Tô Bạch Thanh, trong mắt những người tiến hóa đều lộ vẻ kinh ngạc.
Xem ra Tô Bạch Thanh cũng bị những kẻ đột biến bắt cóc, nhưng bọn họ đang cứu Niên Tịch Triết, nếu dừng lại quay đầu đi cứu Tô Bạch Thanh, có thể cả hai bên đều không cứu được, chỉ có thể tạm thời ưu tiên việc cứu Niên Tịch Triết, đồng thời chú ý sát sao tình huống của Tô Bạch Thanh.
Đôi mắt người tiến hoá phụ trách Niên Tịch Triết đỏ lên, ánh mắt nhìn Tô Bạch Thanh như muốn ăn thịt cậu, nếu không phải Tô Bạch Thanh chạy loạn thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.
Vô số thi thể xanh trắng vươn cánh tay ra hòng bắt bọn họ, kẻ đột biến quá mức hung mãnh, mà người tiến hóa mãi cũng không giải cứu được Niên Tịch Triết.
Tiếng súng trên bờ cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Trông thấy mức độ dung hợp giữa Niên Tịch Triết và thể đột biến ngày càng lớn, Sâm Úc quyết định tiến lên, thừa dịp mấy kẻ đột biến khác và những người tiến hoá đang chiến đấu với nhau, anh hung bạo xé toạc thi thể dính liền với Niên Tịch Triết ra, màu máu trộn lẫn với chất lỏng đen kịt tràn ra bốn phía.
Công kích của những kẻ đột biến trở nên điên cuồng hơn nữa, có một số xác chết còn tách khỏi cơ thể, đứng dậy từ dưới nước, trong đó có một xác chết đến trước mặt Tô Bạch Thanh.
Sâm Úc lập tức trở về, mang theo Tô Bạch Thanh bên người để bảo vệ, sau đó lại một lần nữa trở lại đáy nước, tiếp tục đào bới Niên Tịch Triết.