Tô Bạch Thanh không phải người tiến hóa, cũng không mang theo súng ống, ở nơi nguy cơ tứ phía như vùng ô nhiễm này, chẳng khác gì một tên yếu nhớt tay trói gà không chặt.
Bỗng nhiên, vòng tay truyền ra giọng nói của Sâm Úc: “Tôi tìm được cậu ấy rồi.”
Niên Tịch Triết lập tức hỏi: “Hai người đang ở đâu vậy, Tô Bạch Thanh có sao không?”
“Cậu ấy không sao.”
Nghe thấy Sâm Úc trả lời, Niên Tịch Triết thở phào nhẹ nhõm: “Cậu cũng không sao đấy chứ.”
“Ừm.”
Niên Tịch Triết bắt đầu tự hỏi, làm thế nào để đón Tô Bạch Thanh về mà lại không để Sâm Úc bị bắt.
Dẫn người đi qua chắc chắn không được, vậy hắn chỉ có thể một thân một mình đi đón mà thôi.
“Tô Bạch Thanh sẽ không trở về đâu.” Sâm Úc nói: “Cậu ấy đã đồng ý sống cùng tôi rồi, vậy nên tôi sẽ mang cậu ấy trở về sào huyệt.”
“Không thể nào.” Niên Tịch Triết cảm thấy chuyện này thật là hoang đường, dẫu sao Tô Bạch Thanh và Sâm Úc chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên.
Dựa vào tính cách của Tô Bạch Thanh, hắn không thể tưởng tưởng được bằng cách nào mà Sâm Úc có thể hấp dẫn được cậu, Tô Bạch Thanh không có khả năng sẽ vứt bỏ cuộc sống hiện tại để đến sống cùng một người dị biến.
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, giải thích rõ xem nào.” Niên Tịch Triết nói nhanh hơn: “Nói cho tôi biết hai người đang ở đâu, tôi muốn trực tiếp hỏi Tô Bạch Thanh.”
Tuy nhiên, Sâm Úc không hề phản ứng lại.
Tô Bạch Thanh vốn đang lắng nghe, chợt phát hiện chuyện cậu sống cùng với Sâm Úc có lẽ đã gây ra hiểu lầm gì đó rồi, đang muốn giải thích, nhưng ở dưới nước cậu không thể nói được lời nào, đành phải trở lại mặt nước trước đã rồi tính.
Ngay lúc Tô Bạch Thanh muốn bơi ngược dòng, bàn tay đang giữ lấy tay cậu của Sâm Úc đột nhiên siết chặt, kéo cậu trở về.
Hơi thở của Tô Bạch Thanh vốn chưa hoàn toàn ổn định, trải qua làn sóng này lại bắt đầu ho khan, Sâm Úc một lần nữa hôn lên để tiếp tục thông khí cho cậu.
Lần này, ngoài cảm giác tò mò và muốn khám phá ra những thứ xa lạ, còn có thêm sự thích thú, anh liếʍ láp cánh môi Tô Bạch Thanh, cảm giác ngứa ngáy trong lòng càng thêm trầm trọng, người cá thuần chủng lại tiếp tục liếʍ láp, lông mi Tô Bạch Thanh nhịn không được run rẩy, ngờ vực mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng.
Chờ trạng thái của Tô Bạch Thanh ổn định lại, lúc này Sâm Úc mới tách khỏi cậu.
Thái độ người cá thuần chủng vẫn thản nhiên, như thể mọi việc mình làm đều cực kỳ bình thường, trong đôi mắt ánh lên màu sắc như truyện cổ tích tràn ngập vẻ hồn nhiên, thêm vào đó là nụ cười như thể vừa phát hiện một sự vật mới thú vị, còn Tô Bạch Thanh lại có chút ngây ngốc, giơ tay sờ lên cánh môi, môi trên vẫn còn sót lại hơi ẩm ướt nóng bỏng nơi đầu lưỡi người cá thuần chủng.
Tô Bạch Thanh nghẹn một bụng lời nói, ý bảo Sâm Úc đưa mình lên trên mặt nước, cậu có lời muốn nói.
Nhưng Sâm Úc lại đang gấp rút muốn đưa người về sào huyệt của mình: “Chúng ta trở về rồi nói.”
Tô Bạch Thanh lắc đầu.
Nhìn thấy Tô Bạch Thanh không muốn trở về sào huyệt với mình, vẻ nhiệt thành trên mặt Sâm Úc thoáng lạnh đi.
Anh đưa Tô Bạch Thanh lên trên mặt nước.
Khi thân trên nhô lên khỏi mặt nước, Tô Bạch Thanh thở hổn hển: “Anh liếʍ tôi làm gì vậy chứ.”
“Cảm giác rất ngon mà.” Sâm Úc nói: “Môi chạm vào nhau, thì ra là loại cảm giác kỳ lạ như vậy.”
Tô Bạch Thanh chấp nhận lời giải thích của anh.
Vốn dĩ chỉ là hô hấp nhân tạo đơn giản, nhưng vì đối tượng là một tờ giấy trắng đầy tò mò nên đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Không đáng để ồn ào.
Vì thế, Tô Bạch Thanh cũng dần bình tĩnh lại như người cá thuần chủng.
Chỉ có một chuyện tương đối kỳ lạ.
Dẫu thân mật với nhân vật trung tâm như vậy nhưng dường như tim cậu cũng không nổi lên bao nhiêu gợn sóng.
Cảm giác cũng rất bình thường.
Cái gì mà điên cuồng mê luyến hay nóng đầu gì đó, đều không tồn tại.
Tô Bạch Thanh nói: “Tôi nói muốn sống cùng nhau, nghĩa là tôi muốn đưa anh đến xã hội loài người.”
Nụ cười của Sâm Úc hoàn toàn biến mất, điều này không giống với những gì anh nghĩ.