Sâm Úc suy nghĩ: “Cậu đưa tay ra đây đi.”
Tô Bạch Thanh vẫn đưa tay đến trước mặt anh, bị bàn tay lạnh lẽo ướt sũng của Sâm Úc cầm lấy.
Tô Bạch Thanh khẽ run lên.
Trên tay người cá mọc vảy, xúc cảm trơn trượt, gồ ghề thô ráp.
Sâm Úc nhíu mày, trông điệu bộ còn khó chịu hơn cả Tô Bạch Thanh.
Khi người cá thuần chủng vẫn chưa tuyệt chủng, trong cơ thể bọn họ không tồn tại chút ô nhiễm nào, cho dù bị ô nhiễm, cũng sẽ tự mình thanh lọc sạch sẽ, người cá thuần chủng và ô nhiễm là hai mặt đối lập nhau, thể chất của bọn họ vô cùng mẫn cảm với ô nhiễm, vì vậy chỉ cần bị ô nhiễm một chút thôi cũng sẽ vô cùng đau đớn.
Mà ở trong mắt người cá thuần chủng, mỗi người đều là nguồn gây ô nhiễm di động.
Trong cơ thể Tô Bạch Thanh cũng có ô nhiễm.
Cho dù Sâm Úc đã bị ô nhiễm nghiêm trọng như vậy nhưng khi tiếp xúc thân mật với Tô Bạch Thanh vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Không giống như những gì người ta đồn đại trước đó, đau đớn muốn chết đi được!
Cảm giác hôn có lẽ cũng không khác mấy.
Sâm Úc buông tay ra.
Khi Niên Tịch Triết nắm tay Tô Bạch Thanh, có lẽ cũng cảm thấy đau khổ như vậy, cho nên mới không thích nữa.
Nhưng cũng không hoàn toàn đau đớn.
Ngay khi xúc cảm ấm áp mịn màng trong lòng bàn tay biến mất, trong lòng anh thoáng xẹt qua loại cảm giác không nỡ, theo bản năng khép ngón tay lại, muốn nắm lấy một lần nữa, nhưng Tô Bạch Thanh đã rút tay về.
Dẫu chỉ nắm lấy khoảng không, Sâm Úc cũng không xấu hổ, cánh tay thản nhiên thả về trong nước.
“Tôi là người dị biến, cậu không tố cáo tôi sao?”
“Không đâu.” Tô Bạch Thanh nói: “Tôi đã nói, anh là mẫu người tôi thích, cộng thêm cả việc cứu tôi, tôi thích còn không kịp đây này.”
Nghe Tô Bạch Thanh lặp lại chữ thích, Sâm Úc vậy mà có chút tin tưởng.
“Đây là lần đầu tiên có người nói thích tôi đấy.” Sâm Úc nở nụ cười: “Nhưng Niên Tịch Triết nói cậu là kẻ lừa đảo, không hy vọng tôi sẽ bị cậu lừa gạt như anh ấy.”
“Tôi sẽ không lừa anh.”
Bởi vì nói dối, tim Tô Bạch Thanh càng đập nhanh hơn, may mắn là người cá thuần chủng không nghe thấy.
Mà bởi vì gia giáo nghiêm khắc, Tô Bạch Thanh rất ít khi nói dối, nên cũng không quá am hiểu.
Sâm Úc bơi về phía trước, đặt cánh tay của mình trong thảm cỏ xanh tươi bên bờ sông: “Nếu cậu đã thích tôi như vậy, thế có nguyện ý chung sống cùng tôi không?”
Tô Bạch Thanh không nghĩ tới nhiệm vụ lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Xem ra những lời vừa rồi của cậu đã nhận được một lượng lớn hảo cảm từ người cá thuần chủng.
Đơn giản hơn cậu nghĩ.
Tuy không biết vì sao lại gặp người cá thuần chủng sớm như vậy, nhưng có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn, dĩ nhiên là chuyện tốt.
“Tất nhiên.” Tô Bạch Thanh không chút do dự ngồi xổm xuống, dự định kéo người cá thuần chủng lên bờ, cùng nhau trở về doanh trại: “Tôi sẽ xử lý mấy người ở đó, nhất định tôi sẽ bảo vệ anh.”
“Không cần.” Sâm Úc cười nói.
Anh dùng sức giữ chặt tay Tô Bạch Thanh, không những Tô Bạch Thanh không thể kéo người cá thuần chủng lên bờ mà ngược lại bản thân còn bị rơi xuống nước.
Rơi xuống nước quá đột ngột, Tô Bạch Thanh nhanh chóng sặc nước.
“Xin lỗi.”
Ánh mắt Sâm Úc lộ vẻ áy náy, tiến lại gần Tô Bạch Thanh, nâng đầu cậu lên, ấn vào môi Tô Bạch Thanh nhằm giúp cậu thông khí.
Còn khó chịu hơn cả việc nắm tay.
Tô Bạch Thanh cảm nhận được môi Sâm Úc đang không ngừng run rẩy và còn có ý muốn tách khỏi mình.
Giờ đây thân thể bọn họ đang chìm hoàn toàn trong vùng ô nhiễm, tất nhiên tình trạng ô nhiễm ghiêm trọng hơn so với trong cơ thể Tô Bạch Thanh, Sâm Úc bị ô nhiễm nhiều năm như vậy, cũng đã thành thói quen, chỉ là trong lòng vẫn có cảm giác ngứa ngáy xen lẫn nỗi đau đớn khiến anh vô cùng khó chịu, Sâm Úc không thể thích ứng nổi.
Anh muốn tách khỏi Tô Bạch Thanh, muốn hít thở một chút.
Bên kia, Niên Tịch Triết vẫn còn đang sứt đầu mẻ tìm kiếm Tô Bạch Thanh khắp nơi.