Tô Bạch Thanh chủ yếu lo lắng, vừa nhìn thấy người cá thì cậu sẽ bị mất khống chế và điên cuồng mê luyến đối phương.
“Những ký chủ như vậy, tôi đã gặp không chỉ một người, cậu nhất định phải chú ý đấy nhé.” Hệ thống dặn đi dặn lại: “Tình cảm si mê mà chương trình cho cậu trải nghiệm, chẳng qua cũng chỉ nhỏ bằng dao mổ trâu mà thôi.”
Tâm tình Tô Bạch Thanh ngưng trọng.
Lúc này, cậu nghe thấy rất nhiều âm thanh của người dị biến đang đến gần.
Trong đại đa số các bộ phim tận thế mà Tô Bạch Thanh đã xem, đều là virus biến sinh vật bình thường thành xác sống, mà thế giới này lại là ô nhiễm biến sinh vật bình thường thành đủ loại quái vật, cũng chính là người dị biến.
Điểm giống nhau giữa bọn họ và xác sống là, đều có tính công kích cực cao đối với loài người.
Đại đa số sinh vật trên toàn cầu đã bị biến dạng, chúng chiếm cứ hành tinh này, số ít loài người còn lại chỉ có thể co rút lại bên trong pháo đài do chính mình xây dựng.
Tô Bạch Thanh cũng không hoảng hốt, cậu không chạy đi quá xa, động tĩnh khi bị tập kích cộng thêm cậu lớn tiếng kêu cứu, rất nhanh có thể thu hút cứu viện tới, chỉ là trước khi cứu viện chạy tới sẽ phải chịu chút đau khổ mà thôi.
Không phải nhiệm vụ khó khăn gì.
Hệ thống nói mỗi người mới hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, đều sẽ có túi quà tân thủ, Tô Bạch Thanh rất chờ mong.
Kết quả là, âm thanh của kẻ dị biến đang đến gần đột nhiên biến mất.
Tô Bạch Thanh quay đầu, thấy trong dòng sông cách đó không xa có một người cá, đuôi cá phủ kín vảy xanh tím, dưới mặt sông gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh sáng mộng ảo.
Mà diện mạo của người cá lại hoàn toàn không phù hợp với đuôi cá xinh đẹp.
Nửa người trên của anh toàn những lớp vảy lộn xộn, dấu vết ô nhiễm giống như là vết bớt lớn màu đen, dính vào làn da hơi tái nhợt, lan tràn lên mặt, lại chồng lên vảy, ngay cả tướng mạo của anh cũng không thấy rõ lắm.
Chỉ có thể thấy rõ một đôi mắt màu lam tím xinh đẹp giống đuôi cá.
Sâm Úc cắt đứt liên lạc với Niên Tịch Triết, lập tức tìm kiếm Tô Bạch Thanh khắp nơi.
Lúc tìm được, anh nhìn thấy rất nhiều người dị biến đang vây quanh Tô Bạch Thanh, vì để giải quyết những người dị biến đó, anh đành bất đắc dĩ xuất hiện trước mặt Tô Bạch Thanh.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Bạch Thanh, Sâm Úc nghiêng đầu dời tầm mắt.
Anh không có khái niệm đẹp xấu, nhưng khi nhìn mình trong mắt Tô Bạch Thanh, Sâm Úc bỗng nhiên ý thức được, bản thân thật xấu xí.
Tô Bạch Thanh chắc hẳn sẽ sợ tới mức kêu to lên.
Còn có thể tố cáo, để người khác tới bắt anh.
Sâm Úc đề phòng lui về phía sau, muốn lặn xuống nước rời khỏi nơi này nhưng Tô Bạch Thanh đã gọi anh lại: “Chờ một chút.”
Người cá nghĩ, anh không nên nghe Tô Bạch Thanh.
Nhưng thân thể lại rất nghe lời, dừng lại.
Tô Bạch Thanh tới bên bờ sông, cẩn thận quan sát khuôn mặt Sầm Úc, giơ tay ấn ngực, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Cách nhân vật trung tâm gần như vậy, nhịp tim của cậu lại không có một chút dấu hiệu tăng nhanh nào.
Vẫn bình thường như trước.
Sâm Úc hơi nghiêng đầu, giọng điệu hồn nhiên mang theo tính hoang dã trời sinh: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Dù thế nào đi nữa, trước hết cứ để lại ấn tượng tốt cho người cá đã.
“Dáng vẻ của anh phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi.” Khi nói câu này với người cá đực, giọng điệu của Tô Bạch Thanh khó tránh khỏi có chút cứng ngắc: “Tôi rất thích.”
Hệ thống muốn nói lại thôi, ký chủ lừa gạt quá tùy tiện sơ sài rồi.
Một chút tình ý cũng không có.
So với vui vẻ, Sâm Úc càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Đối diện với gương mặt không tì vết của Tô Bạch Thanh ở khoảng cách gần, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa bản thân và Tô Bạch Thanh.
“Gu thẩm mỹ của mỗi người không giống nhau, tôi chỉ thích anh như vậy.” Tô Bạch Thanh nói: “Anh cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh đâu.”
Sâm Úc tò mò hỏi: “Cậu muốn cảm ơn tôi như thế nào cơ?”
Tô Bạch Thanh nghẹn họng.
Sâm Úc không hiểu phương thức xã giao giữa loài người với nhau, nói trắng ra, không có chút lòng vòng quanh co.
Tô Bạch Thanh nói: “Anh muốn tôi cảm ơn thế nào cũng được.”