Cuối cùng Giang Vân cũng có thể đến chấm công đúng giờ vào phút cuối, sau đó cậu nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc của mình.
Trước khi cậu bắt đầu vào làm việc của mình, trưởng phòng Vương trong bộ phận của cậu đột nhiên gõ lên mặt bàn trước mặt cậu, nói rằng ông chủ Đoàn yêu cầu cậu qua.
Giang Vân đành phải đứng dậy và đi theo quản lý Vương lên phòng làm việc của ông chủ.
Trưởng phòng đưa cậu lên trên tầng, sau đó chỉ cho cậu phòng làm việc của ông chủ rồi quay trở về mà không nói gì thêm. Đứng trước cửa văn phòng, Giang Vân hít một hơi thật sâu và gõ cửa, khi nghe thấy có tiếng ‘mời vào’ từ bên trong vọng ra, Giang Vân đẩy cửa vào liền nhìn thấy Đoàn Dương đang mở bữa sáng trên bàn trà.
Đóng cửa lại, Giang Vân đứng tại chỗ: “Ông chủ Đoàn.
Đoàn Dương: “Bảo bối, ở đây không có người ngoài, gọi là chồng.”
Giang Vân vẫn đứng đó: “Cậu muốn giao việc gì?”
Đoàn Dương biết rằng Giang Vân không muốn công khai mối quan hệ của hai người ở công ty, cho nên thân là một người chống tốt luôn đặt lời nói của vợ lên trên hàng đầu, Đoàn Dương đã nghe theo lời vợ dặn mà gọi cho Giang Vân lên đây thông qua trưởng bộ phận, bình thường hóa mọi việc để những người khác không thắc mắc hay soi mói về việc này.
Thế nhưng Đoàn Dương không ngờ rằng, kể cả xung quanh không có ai, vợ cậu ta vẫn giữ khoảng cách như vậy.
Tất nhiên là Đoàn Dương cảm thấy vô cùng buồn chán.
Khi Đoàn Dương không nói chuyện vui đùa, đôi mắt lại trở nên nghiêm túc sắc bén, toàn bộ khí chất thay đổi với dáng vẻ lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Giang Vân bất giác nuốt nước miếng, cậu vẫn có chút sợ hãi khi nhìn thấy Đoàn Dương trong dáng vẻ như vậy.
Giang Vân theo phản xạ tiến lại gần trước mặt cậu ta, nhỏ giọng gọi: “Chồng.”
Chỉ bằng chữ này thôi đã khiến cho Đoàn Dương mỉm cười ngay lập tức, sau đó cậu ta nhanh chóng kéo tay Giang Vân ngồi xuống: “Bảo bối, anh đã gọi bữa sáng, em lại đây ăn đi.”
Vừa ngồi xuống, Giang Vân bị nhét vào trong tay một cái thìa, trước mặt là bát hoành thánh thơm lừng, nóng hổi, bay lên từng sợi khói hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác cậu, sáng nay Giang Vân dậy muộn, nên cậu cũng không có thời gian ăn sáng, đúng là lúc này cậu thật sự đói bụng.
Nhưng–
“Làm như thế này trong giờ làm việc chẳng phải không tốt sao?”
Đoàn Dương gắp một miếng hoành thánh đưa vào miệng, thản nhiên nói: “Nếu cảm thấy không tốt thì ngày mai tôi sẽ thông báo đổi giờ làm việc thành 9h30.”
Giang Vân cũng bị gắp cho một miệng đầy hoành thành, chậm rãi nhai rồi mới nói: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Đoàn Dương gật đầu ‘Ừ’: “Cho em nửa tiếng ăn sáng.”
Giang Vân: “...”
Đoàn Dương: “Bảo bối, món hoành thánh này rất ngon, em ăn thử đi.”
Giang Vân cầm thìa không nhúc nhích, cậu sợ Đoàn Dương thật sự sẽ làm như vậy, “Đừng tùy tiện phát thông báo thay đổi, vẫn giữ nguyên giờ làm đi, tôi có đủ thời gian ăn sáng.”
Đoàn Dương không nói gì, gắp thêm một miếng hoành thánh đút cho Giang Vân, không từ chối được nên Giang Vân lại cắn thêm một miếng nữa: “Sao cậu không nói gì?”
Sao Giang Vân lại vẫn gọi là “cậu” mà không phải là “chồng”?
Hai người đã có khoảng hơn một năm luôn ở bên cạnh nhau, Giang Vân hiểu rõ tính tình của Đoàn Dương, nên cậu hạ giọng gọi: “Chồng.”
Đoàn Dương vui vẻ nói: “Vậy thì nghe lời bảo bối đi, nhưng từ nay về sau em mỗi ngày phải ăn cơm với anh.”
Giang Vân: “Người ta sẽ phát hiện.”
Đoàn Dương: “Nếu như họ vô tình biết chuyện cũng chẳng sao, chúng ta còn có con rồi, cũng không phải chuyện nɠɵạı ŧìиɧ.”
Giang Vân múc một thìa hoành thánh, mùi vị thật thơm ngon: "Tai họa đẫm máu."
Đoàn Dương lập tức im lặng.
Giang Vân ăn nửa bát hoành thánh, còn có bánh canh và bánh bao nhân tôm mà Đoàn Dương vừa đút cho cậu, nhanh chóng no bụng: “Tôi không ăn được nữa.”
Đoàn Dương nhìn cậu, không nói gì.
Giang Vân: “Chồng.”
Đoàn Dương liền nói: "Chồng sẽ giúp em giải quyết nốt phần còn lại."
Giang Vân: “Vậy tôi trở về làm việc.”
Đoàn Dương có chút do dự, ánh mắt cậu ta rơi vào đôi môi đỏ mọng lên vì vừa ăn đồ nóng của Giang Vân: “Bảo bối à, nếu chúng ta không thể làm chuyện đó được, vậy thì anh có thể hôn em không?”
Giang Vân nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, vội vàng đứng dậy: “Không được.”
“Ông chủ, tôi phải trở về làm việc rồi.”
Đoàn Dương: …
Giang Vân nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của ông chủ, đi xuống tầng và quay về bàn làm việc của mình.
Đồng nghiệp của cậu không ai thích buôn chuyện, cũng không ai rảnh rỗi để ý đến cậu, một phần cũng vì tính cách không mấy sôi nổi và có phần hướng nội của Giang Vân, nên trong ấn tượng của mọi người cậu là người trung thực, thật thà, an an tĩnh tĩnh, gần như không có cảm giác hiện diện, cho dù là thời đi học hay đã đi làm thì tính cách vẫn như vậy không hề thay đổi.
—
Sau khi Giang Vân làm xong công việc buổi sáng, cậu mở điện thoại lên và phát hiện có hơn 99+ thông báo trên WeChat, xem ra trong buổi sáng này ông chủ của cậu rất bận rộn thì phải.
Giang Vân bấm vào tin nhắn mà Đoàn Dương gửi tới, cậu lướt nhanh qua, trên màn hình ngập tràn toàn là ‘bé cưng’, ‘bảo bối’, cả những tin nhắn hỏi cậu trưa nay nên ăn gì, gọi đồ về ăn hay đi ra ngoài, ăn món tây hay món Quảng Đông.
Giang Vân trả lời lại: “Tôi chưa đói.”
Thoát ra khỏi giao diện tin nhắn với Đoàn Dương, cậu bấm vào tin nhắn của Triệu Chu Thần đã gửi cho cậu từ hôm qua, nhưng cậu vẫn chưa trả lời.
Người bạn này có tính cách khá đối lập với Giang Vân, là một người hướng ngoại, sôi nổi, nói nhiều và thích buôn chuyện, mỗi khi ở cùng nhau, Giang Vân nói được một câu, thì cậu ta bắn được hai mươi câu.
[Triệu Chu Thần: Các cậu thật sự đã hẹn hò từ lúc đó rồi sao!!!]
[Triệu Chu Thần: Ahhh!!! Là ai theo đuổi ai? Chết tiệt, nào nhanh trình bày đi, tôi thật sự muốn biết chuyện này đấy! Mau thỏa mãn sự tò mò của tôi đi!]
……
[Triệu Chu Thần: Ừm, hẳn là cậu ta có thể như vậy, thành ra các cậu là có hay không, bản thân cậu có phải vậy không? Ha ha.]
……
[Triệu Chu Thần: Này cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu! Tôi sẽ tung tin đồn!!]
[Triệu Chu Thần: Giang Vân, cậu ngủ rồi à? Tôi còn chưa ngủ được, não của tôi chưa được thỏa mãn sự tò này, nên tôi thật sự không nhắm mắt nổi!
……
[Triệu Chu Thần: Xin chào, ngày mới đến rồi, tối qua cậu làm cái quái gì vậy? Dù có củi khô bốc lửa thì cũng phải bình tĩnh! Con trai nuôi của tôi vẫn còn ở bên đó, nó vẫn chỉ là một đứa bé thôi!]
Giang Vân đọc tin nhắn từ trên xuống dưới, phát hiện ra Triệu Chu Thần cũng thật là bận rộn giống Đoàn Dương, cậu không hiểu sao mà hai người này có thời gian rảnh rỗi để mà gửi nhiều tin nhắn như vậy.
[Triệu Chu Thần: Này cậu, đã trưa rồi, cậu đã thấy tin nhắn của tôi chưa?]
[Giang Vân: Tôi vừa đọc xong.]
[Triệu Chu Thần: Nhanh lên, tò mò chết tôi rồi, mau trả lời tôi đi!]
[Giang Vân: Cậu ta tỏ tình với tôi, tôi đồng ý và chúng tôi đến với nhau.]
[Triệu Chu Thần: Ở bên nhau dễ dàng vậy sao?]
Không đơn giản thì có thể làm sao đây, nhìn cơ bắp trên cánh tay cùng với vẻ mặt hung dữ của Đoàn Dương mà xem, cứ tưởng tượng nếu như cậu từ chối, thì có khi lúc này cỏ mọc quanh mộ cậu cũng phải cao được ba tấc rồi. Bất cứ ai ở trong hoàn cảnh lúc đó của cậu đều không thể từ chối được.
[Triệu Chu Thần: Vậy tại sao cậu lại bỏ đi mà không nói câu gì? Hôm qua tôi nghe ý của cậu ta nói thì chính cậu là người quyết định mà? Có chuyện gì xảy ra vậy? Theo tôi thấy thì hình như cậu ta vẫn còn yêu cậu rất nhiều!]
[Triệu Chu Thần: Có thể kể không? Cứ giả vờ như tôi chưa hỏi gì cả! Tuy rằng tôi cũng tò mò đến chết.]
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người, Giang Vân thật sự không muốn nói nhiều về chuyện này.
Giang Vân: Chúng tôi không thích hợp.
[Triệu Chu Thần: Không thích hợp? Vậy thì tôi có thể đưa ra một suy đoán táo bạo! Có phải vì các cậu không hòa hợp? ?]
Giang Vân không ngờ cậu ta lại suy đoán theo hướng này.
[Triệu Chu Thần: Có một điều tôi đã kìm nén suốt đêm rồi nhưng mà vẫn muốn hỏi, tôi có thể hỏi được không?]
Giang Vân: Cái gì?
[Triệu Chu Thần: Người ta nói là ưu thế ngọn được hình thành sẽ làm ức chế sự phát triển của mầm chồi bên trong, có đúng không?]
Giang Vân không sử dụng mạng xã hội quá nhiều nên cậu không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Triệu Chu Thần.
Tại sao cậu ta lại nói về sinh học vào lúc này?
[Giang Vân: Đúng vậy.]
Một phút sau.
[Triệu Chu Thần: Rồi rồi, tôi hiểu rồi! Sự hoà hợp trong chuyện chăn gối vẫn là quan trọng nhất! Cậu đã quyết định đúng đắn! Nhưng mà tôi vẫn không ngờ rằng thể chất mạnh mẽ của người đàn ông như vậy lại bị lãng phí, ôi quả nhiên ông trời không cho ai tất cả!]
Đọc được đoạn tin nhắn này, Giang Vân có vẻ hơi bối rối, nhưng chắc chắn là bản thân đã hiểu sai ý của Triệu Chu Thần.
[Giang Vân: Có phải cậu hỏi cái ưu thế ngọn làm ức chế sự phát triển của chồi là kiến thức sinh vật học đúng không?]
[Triệu Chu Thần: … Tôi đã tốt nghiệp sơ trung từ rất lâu rồi, giờ tôi hỏi kiến thức môn sinh học làm cái quái gì? Tôi đang nói về sinh lý học!]
[Giang Vân: Ý cậu là gì?]
[Triệu Chu Thần: Nếu rảnh rỗi thì làm ơn lướt mạng xã hội một chút đi, ý tôi là cậu ta cao to như vậy, mà lại có quả ớt nhỏ tí teo thế kia!]
[Triệu Chu Thần: Quả ớt nhỏ nghĩ là vừa bé vừa quắt.]
Giang Vân:......
Giang Vân thực sự không biết mình vừa nói gì.
Hoàn toàn là bịa đặt, của Đoàn Dương sao có thể là quả ớt nhỏ?
[Triệu Chu Thần: Một phút trôi qua rồi mà cậu còn không phản bác, ok ok, tôi hiểu!]
[Giang Vân: Cậu ấy không phải như vậy, cái đó của cậu ấy tỉ lệ thuận với chiều cao mình.]
[Triệu Chu Thần: Ồ, thật sao? Tôi không tin!]
Giang Vân không thể nói rằng cậu như muốn chết nghẹn vì ‘nó’.
Sau khi thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với Triệu Chu Thần, cậu mới phát hiện ra Đoàn Dương đã gửi tới rất nhiều tin nhắn.
[Đoàn Dương: Bảo bối ơi.]
[Đoàn Dương: Bảo bối à.]
……
[Đoàn Dương: Bảo bối ơi, sao em không để ý đến anh?]
Màn hình chỉ toàn là bảo bối.
[Giang Vân: Vừa rồi tôi bận.]
[Đoàn Dương: Đi ra ngoài ăn à?]
[Giang Vân: Người khác sẽ nhìn thấy.]
[Đoàn Dương: Vậy thì lên phòng của anh.]
[Giang Vân: Người khác sẽ nhìn thấy.]
[Đoàn Dương: Chúng ta nên làm gì đây?]
[Giang Vân: Cậu tự ăn đi.]
Bên kia Đoàn Dương im lặng.
Nhưng Giang Vân cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Khi Đoàn Dương trầm mặc, nhất định là hoá quỷ.