Đoàn Dương ôm đứa nhỏ lên, vô cùng vui mừng nhận con trai mình.
Giang Vân cùng Triệu Chu Thần đứng chết trân nhìn nhau, biểu cảm trên khuôn mặt cả hai người lúc này là một sự kinh ngạc đến khó tin.
Đương nhiên là Triệu Chu Thần cũng biết Đoàn Dương, dù sao Đoàn Dương là một gương mặt khá nổi tiếng trong trường, là một nam sinh đẹp trai, gia đình có điều kiện, nghe nói thư viện và phòng giảng dạy năng khiếu trong trường là do ba của Đoàn Dương quyên tặng. Vậy nên con trai ở trường cứ thoải mái tung hoành, sáng xách balo đi tối xách balo về, vật vờ cả ngày ở trường một chữ cũng không học, thầy giáo thấy vậy thì cũng nhắm mắt làm ngơ rồi cho qua. Suy cho cùng đối với những học sinh cá biệt không muốn học hành như vậy, thì thật khó có thể tìm được một phương pháp giáo dục phù hợp dành riêng cho đối tượng này.
Là cậu ấm trong một gia đình khá giả, tiền tiêu không thiếu, thậm chí đủ để người thường ăn cả một đời.
Các bạn cùng lớp không dám chọc đến Đoàn Dương, dù sao trong đám thiếu niên đang lớn với vóc dáng trung bình chẳng khác nào những chú gà con, thì Đoàn Dương hiện hữu như một tảng đá to lớn sừng sững lạc lõng giữa đám loi choi kia, thân hình cao ráo rắn chắc với vẻ mặt lạnh lùng như sát thủ, khiến cho người ta có cảm giác thú dữ không nên đυ.ng vào.
Vì vậy mà những câu chuyện liên quan đến học sinh chuyển trường không thể tách ra khỏi Đoàn Dương chỉ mới hai ngày, đã trở thành chủ đề bàn luận âm thầm không ít lần của đám bạn cùng lớp, chỉ có nhân vật chính của câu chuyện là không hề hay biết.
Triệu Chu Thần thấp giọng nói: “Vậy trước đây cậu với Đoàn Dương từng hẹn hò với nhau?”
Dù sao thì khi còn là học sinh, việc hai nam sinh ở cùng nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng để mà đi theo hướng suy nghĩ đó thì hầu như chẳng ai có thể nghĩ như vậy.
Giang Vân không phủ nhận: “Ừ.”
Triệu Chu Thần sửng sốt đến khó tin, quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, nhìn Giang Vân lương thiện, nhút nhát và trong sáng là vậy, hoá ra lại là một chiến binh dũng cảm thực sự, cậu ta liền nói: “Tuyệt vời!”
Giang Vân chẳng buồn nghe mấy lời cảm khái của Triệu Chu Thần, bởi cậu đang vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào với Đoàn Dương, rằng Giang Tiểu Đoàn không phải là con của cậu và Đoàn Dương.
Ngoại trừ Đoàn Dương ra thì liệu trên hành tinh này còn ai suy nghĩ được rằng đàn ông có thể tự mang thai và sinh con hay không?
Vậy mà Đoàn Dương lại thực sự nghĩ ra được điều khó tin như vậy.
Trước đây mỗi khi Đoàn Dương xem phim ma vào buổi tối, cậu ta sẽ đòi Giang Vân đi vệ sinh cùng mình, dù cho có là thanh niên thế hệ mới mang trong mình nhiệt huyết tuổi trẻ kế thừa chủ nghĩa xã hội, nhưng Đoàn Dương vẫn cho rằng sẽ có ma bò ra từ bồn cầu nhà vệ sinh.
Đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Đoàn được bế lên cách mặt đất với độ cao như vậy, khi bị Đoàn Dương nhấc lên khỏi mặt đất, sắc mặt Giang Tiểu Đoàn lộ ra vẻ lo lắng khó tả, đứa trẻ vô thức vòng tay qua ôm chặt lấy cổ Đoàn Dương, sau đó nhanh chóng nhớ ra kẻ xấu này vừa bắt nạt ba mình, nên lập tức thả tay đẩy người ra.
Đối diện với đôi mắt khó hiểu trên khuôn mặt có phần lạnh lùng của Đoàn Dương, cuối cùng Giang Tiểu Đoàn cũng chọn cách khóc oà lên.
Đoàn Dương không giỏi dỗ trẻ con: “Con ngoan, ta là bố của con đây.”
Khi cau mày lại, khuôn mặt lạnh lùng vốn có của cậu ta lại càng trở nên hung dữ hơn.
Giang Tiểu Đoàn không chỉ khóc thét mà còn run hết cả người.
Chỉ trong giây lát, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn vào Đoàn Dương, như đang tự hỏi cậu ta có phải là kẻ buôn người bắt cóc trẻ con hay không.
Giang Vân thấy vậy liền vội vàng lại gần, ôm lấy Giang Tiểu Đoàn ra khỏi tay Đoàn Dương rồi lùi lại hai bước, cậu còn ước gì mình có thể cách xa Đoàn Dương hai ngàn bước, sau đó xuýt xoa dỗ dành đứa nhỏ: “Đoàn Đoàn, đừng khóc, ngoan nào, ba ba ở đây.”
Đoàn Dương đứng ở bên cạnh nhìn Giang Vân, một lúc sau trên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta không thể giấu đi vẻ kiêu ngạo tự hào, đã nhiều năm như vậy, mà vợ của mình vẫn dịu dàng, kiên nhẫn như vậy.
Trong mắt Đoàn Dương, Giang Vân luôn là người đáng yêu nhất.
Triệu Chu Thần đứng ở một bên nhìn cảnh ba người miễn cưỡng một nhà này, chợt nhìn thấy biểu cảm thay đổi đột ngột trên khuôn mặt của Đoàn Dương, chắc hẳn bất cứ ai nhìn thấy người đàn ông cao 1m9 với khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào như vậy, sẽ cảm thấy hình như tam quan của bản thân đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Trong trí nhớ của Triệu Chu Thần, Đoàn thiếu gia hình như là một người lạnh lùng và kiêu ngạo, chứ không phải là trông giống như lúc này.
Giang Tiểu Đoàn nhỏ nhỏ xinh xinh đang nằm trên vai Giang Vân, đứa bé đã ngừng khóc và nói nhỏ vào tai Giang Vân: “Ba, sao kẻ xấu cứ nhìn chúng ta mãi thế?”
Tuy Giang Vân không thích Đoàn Dương lắm, nhưng cũng không muốn làm mất hình tượng của cậu ta, nên sửa lại: “Đoàn Đoàn à, chú ấy không phải kẻ xấu.”
Giang Tiểu Đoàn kinh ngạc: “Vậy chú ấy thật sự là bố của con sao?”
Tai của Đoàn Dương rất thính, cậu ta lập tức lại gần: “Đương nhiên.”
Giang Vân: …
Trên đời này có người đàn ông nào lại chẳng cần chuẩn bị gì như Đoàn Dương mà nhanh chóng chấp nhận mình có một đứa con trai ba tuổi ở độ tuổi hai mươi hai?
Ngoài Đoàn Dương ra thì làm gì còn người nào khác.
Sợ rằng Đoàn Dương muốn làm bố đến phát nghiện, trong đầu Giang Vân đã soạn thảo một văn bản đính chính mọi việc, nhưng chưa kịp nói thì đã bị ngắt lời.
Đoàn Dương chủ động nói: “Đứa bé nặng quá, nếu cứ bế như vậy em sẽ bị mệt mất, để anh bế con cho.”
Giang Tiểu Đoàn rúc vào trong lòng Giang Vân rồi hỏi: “Ba, con có nặng không?”
Rõ ràng là nói điêu không chớp mắt, Giang Tiểu Đoàn nhỏ gầy như vậy, có khi còn chẳng nặng hơn con mèo là bao.
Giang Vân: “Không nặng.”
Thế nhưng người kia lại không nghĩ như vậy, trong trí nhớ của Đoàn Dương vợ cậu ta vẫn luôn mong manh và yếu đuối, cho dù con trai vẫn còn nhỏ nhưng nếu như cứ ôm như vậy chắc chắn sẽ khiến vợ cậu ta mệt mỏi, hơn nữa đã mấy năm không gặp rồi: “Từ bây giờ cứ để anh chăm sóc con.”
Giang Vân sợ cậu ta sẽ thực sự làm như vậy, cậu vội vàng từ chối: “Không, không cần, thật ra cái này…”
Đoàn Dương ngắt lời: “Anh muốn bù đắp cho em và con những năm tháng mà anh đã vắng mặt.”
Nhưng mà đứa trẻ này thực sự không liên quan gì đến cậu ta.
Mặc dù Triệu Chu Thần biết rõ về chuyện của Giang Tiểu Đoàn, nhưng cậu ta cũng không khỏi kinh ngạc khi Đoàn Dương lại có thể nhầm tưởng rằng đứa bé đó chính là con của mình, Triệu Chu Thần cảm thấy cực kỳ vô lý đành lên tiếng: “Đoàn Dương, thực ra…”
Từ lúc nhìn thấy Giang Vân, Đoàn Dương như không còn nhìn thấy ai khác mà chỉ tập trung vào một mình cậu, không để ý bên cạnh còn có người khác, khi nghe thấy Triệu Chu Thần lên tiếng, Đoàn Dương quay sang nói: “Cậu ở đâu chui ra thế?”
Triệu Chu Thần có chút khó xử: “... Tôi vẫn ở đây từ trước.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Đoàn Dương lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có: “Chúng ta quen nhau à?”
Triệu Chu Thần thật sự cạn lời: “... Chúng ta là bạn học cả ba năm cao trung.”
Hồi đó Đoàn Dương vẫn thường một thân một mình, các bạn trong lớp thì luôn rụt đầu sợ hãi mỗi khi nhìn thấy cậu ta, nên quả thực Đoàn Dương cũng không quen biết nhiều với các bạn cùng lớp.
Nhìn vẻ mặt này của Đoàn Dương, Triệu Chu Thần cũng chẳng mong chờ gì đến việc người này có thể nhớ đến mình, chỉ giải thích thêm: “Tôi và Giang Vân là bạn cùng phòng ký túc hồi đại học, và cũng là bạn thân của cậu ấy.”
Đoàn Dương: !!
Chẳng phải bạn thân nhất của vợ cậu ta chính là cậu ta sao?
Triệu Chu Thần nói thêm: “Không ngờ hôm nay lại được gặp cậu ở đây.”
Không chỉ một mình Triệu Chu Thần không ngờ tới, mà đến cả Giang Vân có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này thật sự sẽ xảy ra.
Ai mà có thể ngờ rằng vào một ngày bình thường như bao ngày khác, cậu bất ngờ gặp lại người yêu cũ mà cậu đã không liên lạc suốt bốn năm qua ngay bên ngoài công ty mới.
Đoàn Dương có chút bất mãn với việc vợ của cậu ta không phản bác lại cái vấn đề bạn thân kia: “Không ngờ tới? Tôi đặc biệt đến đây để tìm bảo bối của tôi.”
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò chính thức, Đoàn Dương đã đổi trên của Giang Vân thành vợ của Đoàn Dương, thế nhưng Giang Vân không đồng ý, nên cậu ta quyết định gọi vợ mình là bảo bối.
Giang Vân người đã nghe Đoàn Dương gọi mình là ‘bảo bối’ tám trăm lần mỗi ngày, từ lâu đã quen với cách xưng hô này: “Tìm tôi? Làm sao cậu biết tôi ở đây?”
Đoàn Dương: “Tôi điều hành công ty cậu đang làm.”
Giang Vân: …
Cuộc sống luôn tràn ngập những điều kinh ngạc đến kinh hoàng.
Và chẳng có điều gì thê thảm hơn việc ngày đầu tiên đi làm cậu lại phát hiện ra ông chủ của mình cũng chính là người bạn trai cũ mà cậu đã cố gắng tránh mặt trong suốt bao năm qua.
Triệu Chu Thần cảm thấy có hơi khó chịu trước cái tên gọi “bảo bối” rất thuận miệng này.
Đoàn Dương: “Cậu vừa nói cái gì?”
Triệu Chu Thần: “À, thật ra thì Giang Tiểu Đoàn — —”
Bỗng nhiên Giang Vân lại vô thức ngắt lời Triệu Chu Thần và nói: “Đoàn Đoàn đói bụng.”
Hiện tại thì thật khó có thể tìm được một công việc phù hợp lại đáp ứng được yêu cầu của cậu, hơn nữa cậu cần phải nuôi con, cho nên bây giờ cậu rất hài lòng với công việc mới này, lúc trước cậu không biết rằng ông chủ của mình lại là Đoàn Dương, nếu vậy thì cậu có đủ can đảm để giải thích lý do rõ ràng với đối phương về việc tại sao cậu đã rời đi.
Mà tình hình như lúc này thì khác, nếu cậu dám làm mất mặt ông chủ thì người này có thể làm cho cậu mất việc.
Không phải chỉ là bạn trai cũ là ông chủ thôi sao?
Không có gì to tát cả.
Công việc mới là quan trọng nhất.
Triệu Chu Thần nghe cậu nói như vậy, cũng lập tức đổi ý: “Đúng vây, Đoàn Đoàn đói bụng.”
Giang Tiểu Đoàn: “Ăn bít tết.”
Đoàn Dương mặt dày tự cho mình có thể cùng đi ăn, cậu ta chen vào đứng sát cạnh vợ mình, cái thân hình cao 1m9 ôm lên người Giang Vân, khiến cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt, nhìn từ phía sau giống như cậu ta đã hoàn toàn che đi người vợ nhỏ bên cạnh.
“Vậy cùng đi ăn nào.”
“Bảo bối nghỉ ngơi một lát, để anh bế cho.”
Giang Tiểu Đoàn: “Ba ba không phải bảo bối.”
Đoàn Dương: “Con không hiểu đâu.”
Đây là tên gọi thân mật.
Giang Tiểu Đoàn có chút sợ hãi mà ôm chặt lấy cổ Giang Vân, nhất quyết không để cho Đoàn Dương bế, dù sao thì đối với một đứa trẻ mà nói Đoàn Dương giống như người khổng lồ, huống chi khuôn mặt Đoàn Dương lại có chút lạnh lùng.
Đoàn Dương ỉu xìu than thân với vợ: “Con trai anh sợ anh kìa.”
Ngay từ đầu nó đã cảm thấy sợ rồi, chứ đừng nói là bây giờ mới thế.
Ai lại không sợ sự xuất hiện của Đoàn Dương chứ?
Giang Vân ậm ừ trả lời qua loa lấy lệ: “Con nó sợ người lạ.”
Đoàn Dương cảm thấy đau lòng, nếu như cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh con trai từ nhỏ, vậy thì con trai sẽ thân thiết với cậu ta hơn, liệu thằng bé có còn sợ người như vậy không?
Triệu Chu Thần đi theo ở phía sau, cảm thấy bản thân mình như kẻ dư thừa, Đoàn Dương nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Chu Thần và quay đầu lại, trên mặt viết rõ hai chữ chướng mắt.
“...” Phải.
Với con mắt tinh đời, Triệu Chu Thần lên tiếng: “Vân Vân, đột nhiên tôi có việc gấp, nên bây giờ tôi phải đi trước rồi.”
Giang Vân và Giang Tiểu Đoàn cùng nhau quay đầu lại: “Gấp lắm sao? Ăn tối xong rồi đi không được sao?”
Đoàn Dương ở một bên nhìn chòng chọc vào ‘bóng đèn’ trước mặt, nghe thấy người này gọi vợ mình là Vân Vân bằng giọng thân mật, mà trước đây Đoàn Dương chưa từng gọi như vậy!
Triệu Chu Thần cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí kia có thể thủ tiêu cậu ta bất cứ lúc nào, hiện tại Triệu Chu Thần vẫn còn yêu đời nhiều lắm: “Ừ, hẹn hôm khác thôi.”
Giang Vân chỉ có thể gật đầu.
Đợi cho chiếc bóng đèn biết đi kia rời khỏi.
Lúc này Đoàn Dương vô cùng vui vẻ.
Nhà hàng bít tết mà Giang Tiểu Đoàn thích ăn cách đây không xa, hiện tại nhà hàng đang có chương trình khuyến mại dành cho cặp đôi, giảm giá còn bốn trăm nhân dân tệ cho một suất ăn hai người, bao gồm hai phần bít tết, hai nước ngọt, hai món tráng miệng, một mì Ý, và các món ăn kèm có trong thực đơn. Đây là một ưu đãi khá hời.
gv muốn gọi phần combo cho hai người, Đoàn Dương cần thực đơn đặt vào tay Giang Vân để cho cậu gọi.
Giang Vân biết sức ăn của Đoàn Dương rất lớn, dù sao cậu ta cũng không phải lớn lên một cách uổng phí, một combo dành cho hai người quả thực không đủ, thể nhưng tính lẻ các món ăn trong nhà hàng này thì lại rất đắt, mà cậu cũng chỉ là người làm công ăn lương.
“Tôi sẽ gọi combo hai người, nếu cậu muốn có thể gọi thêm món cậu thích.”
Trong mắt Đoàn Dương, đây là vợ cậu ta đang tiết kiệm cho cậu ta, và tính toán thu chi cho gia đình một cách hợp lý.
Đoàn Dương: “Không sao, anh có tiền, ở đây không đắt.”
Giang Vân: “... Cậu gọi vừa đủ thôi, tôi và Đoàn Đoàn ăn một phần là đủ rồi.”
Hôm nay Đoàn Dương từ nơi công tác vội vàng trở về, cơm trưa còn không kịp ăn, lúc này cậu ta cực kỳ đói bụng, vậy nên đã gọi thêm hai phần bít tết, hai đĩa mì Ý và một cốc soda.
Giang Vân không lạ gì sức ăn của Đoàn Dương nên vẫn ngồi vô cùng bình tĩnh.
Thế nhưng đứa bé ngồi trên ghế kia lại há hốc mồm vì kinh ngạc, không khỏi thốt lên: “Gọi nhiều như vậy, nếu không ăn hết thì rất lãng phí.”
Giang Vân lấy nước cho bé con uống rồi giải thích: “Chú ấy sẽ ăn hết nên không lãng phí.”
Đoàn Dương nghe vậy trong lòng cảm thấy rất vui, quả nhiên vợ vẫn còn rất yêu mình, xa cách nhau nhiều năm như vậy mà vợ vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của cậu ta.
Chờ món ăn được mang lên.
Đoàn Dương vươn tay ra chạm vào bàn tay của Giang Vân, vẫn mềm mại như trong ký ức của Đoàn Dương, bàn tay to lớn của cậu ta dễ dàng bao bọc lấy bàn tay thon dài của Giang Vân.
Chỉ là một cái chạm tay thôi, chẳng khác gì ngày xưa, Giang Vân cũng không quá bận tâm, vẫn ngồi bình tĩnh đợi món lên.
Đoàn Dương: “Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai chúng ta đi đăng ký nhé.”
Cậu ta muốn có một đám cưới thật hoành tráng!
Giang Vân thản nhiên hỏi lại: “Cậu cần đăng ký cái gì?”
Đoàn Dương bắt đầu thoả sức suy nghĩ, khuôn mặt tuấn tú kia nở nụ cười, lúc này đôi lông mày sắc lẹm lạnh lùng dường như ôn hoà hơn: “Giấy đăng ký kết hôn, bảo bối, em muốn tổ chức đám cưới theo kiểu ta hay tây?”
Giang Vân: “... A?!”