Chủ Động Xâm Lấn

Chương 55: Em tát anh?

Lưu Trì Thành được cảnh sát áp giải đi ra xe mặc kệ cho hắn gào thét chống cự như nào vẫn vô ích, cảnh sát không nương tay mà dù dậy đánh hắn, còn nhét vải vào miệng hắn cho khỏi la.

Đường Đường lúc này khi vừa mới thấy được khuôn mặt của anh thì ngất đi.

Anh lo lắng gọi tên cô

" Đường Đường! Đường Đường! Em sao vậy… Khải cậu xem Đường Đường mau lên. "

Thiên Khải trực tiếp lấy dụng cụ y tế ra ngồi xuống khám sơ tình hình cho cô.

" Không sao chỉ là bị kích động nên ngất thôi, sẽ tỉnh lại nhanh thôi. "

Biệt thự số 3

Khi Vân Đường tỉnh lại phát hiện mình nằm trong lòng của một người đàn ông xa lạ, người đàn ông trước mặt với khoảng cách gần càng nhìn càng đẹp trai, còn đẹp hơn cả Lâm Thành.

Cô nhìn một lúc mới nhận ra người đàn ông này quen mắt.

Đây chẳng phải là tên gϊếŧ người máu lạnh, hại Lâm Thành và cô chia cắt gián tiếp khiến cô bị tai nạn mất trí nhớ sao?

Cô giật mình ngồi dậy, không nương tình tát cho anh một cái bạt tai, Hoàng Cẩn Đình bị cô tát đến tỉnh.

Anh ngơ ngác nhìn cô đưa tay xoa mặt, tự dưng mình bị tát anh không hiểu gì luôn.

" Em tát anh? Vì sao anh làm gì sai à? "

Lâm Vân Đường đứng dậy rời khỏi giường chống nạnh hai bên, lấy hết vốn liếng từ ngữ ra chửi anh cho thỏa cơn tức giận trong lòng.

" Kẻ khốn kiếp! Anh làm gì anh Thành rồi, anh bắt tôi tới đây là muốn làm gì? Anh nói đi anh đã làm gì anh Thành rồi? "

Hoàng Cẩn Đình không hiểu cô đang nói gì, anh ngồi dậy nhìn gương mặt đang tức giận của cô, trông cô không giống như đang diễn.

Đường Đường của anh bị làm sao vậy?

Anh Thành là ai?

Lưu Trì Thành?

Anh suy nghĩ đến tình huống Lưu Trì Thành đã làm gì với cô.

" Em không nhận ra anh là ai à? "

Vân Đường vẫn dõng dạc lên tiếng nói:

" Biết chứ, anh là Hoàng Cẩn Đình là kẻ gϊếŧ người máu lạnh, vì bắt ép tôi ở bên anh mà chia rẻ tôi và Lâm Thành, hai tôi bị tai nạn mất trí nhớ "

Anh load những gì nghe được từ cô, Đường Đường nói là anh hại em ấy mất ký ức, còn nói anh là kẻ gϊếŧ người máu lạnh?

Tên khốn Lưu Trì Thành mày đã làm gì Đường Đường vậy?

Anh đứng lên chậm rãi tiến lại gần cô, Vân Đường lùi bước về sau, một người tiến một người lùi cho đến khi lùi đến tường.

Lâm Vân Đường để hai tay nắm đấm trước ngực phòng ngự, Hoàng Cẩn Đình tiến tới không chút do dự, cô đá chân lên bị ảnh bắt được, anh dùng một tay giữ lấy hai tay cô trên tường nhà, chân rắn chắc ở giữa hai đùi của cô mà khống chế.

" Anh buông tôi ra! Buông ra! "

" Em nghe anh nói! Em bị Lưu Trì Thành lừa rồi, hắn ta không phải là Lâm Thành mà là Lưu Trì Thành, chính hắn là kẻ bắt em cóc em, hại anh bị gãy tay, em nhìn đi em không thấy thương anh khi anh như thế này sao? "

Vân Đường nghe anh nói hết mới để ý tay anh đang được băng bó, trên đầu cũng băng bó, trên cánh tay có những vết trầy xước.

Lại nhìn vào gương mặt của anh, gương mặt này sao lại quen thuộc quá, cảm giác quen thuộc này không phải là cảm giác khó chịu ghét bỏ…

Mà nó giống như cảm giác gần gũi, an tâm hơn.

Dây thần kinh trong đầu cô bất ngờ co thắt lại, cô đau đớn nhăn mặt, những hình ảnh chấp và mờ ảo nó cứ liên tục xuất hiện rồi liên tục biến mất.

" Đau…đau quá…a… đây là gì…a… "

Hoàng Cẩn Đình nhận ra cô có vẻ không ổn, anh buông tay cô ra dịu dàng quan tâm hỏi hang cô.

Bàn tay anh to lớn ôm trọn một bên mặt của Đường Đường: " Đường Đường em sao vậy, em đau ở đâu… để anh gọi Khải tới! "

Vân Đường không nghe anh nói gì, cô đau đớn ôm đầu, kháng cự cái chạm của anh, Hoàng Cẩn Đình bị cô đẩy lùi mấy bước.

Anh trợn mắt sợ hãi khi Đường Đường ngã xuống trước mặt mình.

Hoàng Cẩn Đình đỡ lấy người cô, vội vàng dìu cô ra cửa lớn giọng gọi người.

" Hào, Văn!!! "

Hai người họ nghe tiếng gọi liền chạy từ dưới lầu lên, thấy đại ca đang dìu Đường Đường bất tỉnh.

" Anh Đình, chị dâu bị sao vậy? "

" Việc đó để nói sau cậu bế em ấy ra xe, chúng ta phải tới bệnh viện mau. "

" Được! Được! "