Sáng hôm sau
Vân Đường tỉnh dậy, đầu cảm giác có chút đau cô nhìn xung quanh nhận ra đầy là phòng bệnh, ký ức tối qua hiện lên.
" Tối qua mình uống say như vậy sao? Còn chạy tới bệnh viện đòi ngủ qua đêm cùng anh? Lâm Vân Đường mày thật là…mà sao không có ai cả "
Cô bước xuống giường mang dép đi ra phía cửa, nhìn hành lang ít người nhưng không thấy bóng dáng của người quen cô đành bước tiếp mà tìm.
Đi một đoạn tới ngã rẻ, lúc này Hoàng Cẩn Đình và Kim đang đi tới.
" Đường Đường "
Thấy cô đã tỉnh, anh vừa đi cùng Kim làm thủ tục xuất viện khoảng cách ba người càng thu hẹp, đến khi hai bàn tay nắm đan vào nắm chặt.
" Anh đi đâu vậy, đây là giấy gì? "
" Anh đi làm thủ tục xuất viện, em dậy rồi thì chúng ta về nhà thôi. "
" Xuất viện? Anh không nói với em một tiếng, bác sĩ bảo anh cần ở viện theo dõi tình hình mà? Có chuyện gì à nên anh không được giấu em. "
Anh nắm tay cô dắt cô về phòng vừa đi vừa trả lời thắc mắc của cô.
" Khải đã nói anh có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng được, có Khải là bác sĩ riêng theo dõi nên em yên tâm. "
Vân Đường không nói được anh, chiếc xe hơi màu đen lăn bánh trên đường đông đúc, đi được một đoạn bình yên Kim chợt phát hiện ra một điều bất thường, liếc mắt qua gương chiếu hậu hai chiếc xe màu đen đang chạy dí sát đuôi xe của họ.
Hoàng Cẩn Đình cũng nhận ra, anh bình tĩnh dặn dò Đường Đường cúi đầu thấp xuống, cẩn thận lấy cây súng từ ngăn kéo xe ra.
Vân Đường hai mắt lo lắng nhìn anh, cô dường như đã biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Chiếc xe chạy qua đường cao tốc, đi vào đường hầm, Kim xoay tay lái, giậm chân ga chiếc xe lao nhanh về phía trước, hai chiếc xe phía sau càng lúc càng bám sát.
Dường như bọn chúng biết rõ đoạn đường anh đi, ba chiếc xe lao nhanh trên đoạn đường vắng, Vân Đường không chịu nổi tò mò cô vừa ngẩn đầu lên, sau kính xe một gã đàn ông thô kệ chòm người từ cửa xe, nọng súng chỉa thẳng vào cô.
Vân Đường hai mắt thất kinh mở to, một âm thanh va chạm mạnh từ vật kim loại vang lên.
Cũng may Hoàng Cẩn Đình phản ứng nhanh anh ấn đầu cô xuống tránh được viên đạn.
Mùi thuốc súng và khói súng đều lọt vào tầm mắt của cô, anh một tay bảo vệ cô một tay giữ chắc súng trên tay bắn mấy viên đạn lại bên kia.
Một viên đạn đã trúng vào cánh tay của người đàn ông, cây súng rơi khỏi tay, một người bị thương lại có một kẻ khác thay vào.
Xe anh bị hại chiếc xe bao vây súng đạn liên tục hai bên tập kích, Hoàng Cẩn Đình và Kim vừa bắn trả vừa tránh né đường đi của viên đạn, hai chiếc xe áp sát xe của anh.
" Anh! Hai người ngồi chắc, chỉ còn cách này thôi! "
Kim hô to rồi quay vô lăng khiến cho chiếc xe xoay một vòng tròn, hai chiếc xe vì né tránh mà đổi hướng tay lái, nhưng không kịp, bọn chúng bị xe anh và chạm mạnh khiến xe bị văng ra một khoảng.
Vừa mới thở được một chút, Kim trợn mắt nhìn những giọt máu bay trước tầm mắt của mình, tay phải của Kim đã bị bắn trúng, cơn đau lúc này mới ập tới, Hoàng Cẩn Đình kinh ngạc anh nhìn qua hướng viên đạn xuyên qua tấm kính.
Haichiếc xe không biết từ đâu đã xuất hiện, cánh cửa xe được mở ra, từ trong bước ra hơn chục người.
Bùi Hữu Sang, Long Tây?
Hoàng Cẩn Đình không quá bất ngờ, đúng như anh dự đoán người đứng sau tất cả là hắn Cậu hai Bùi.
Bùi Hữu Sang mỉm cười vô hại hắn dang hai tay ra thể hiện sự chào đón hân hoan.
" Surprise! We meet again! "
Hoàng Cẩn Đình hiểu hắn đang nói gì, anh dặn dò Đường Đường ở yên trong xe.
" Không được anh đừng xuống sẽ chết đó! "
Cô nắm cổ tay anh đôi mắt đỏ lên vì lo lắng sợ hãi, anh lắc đầu nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
" Ngốc! Anh không xuống thì bọn chúng cũng không tha, yên tâm tin tưởng anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. "
Một mình anh đi chậm rãi đứng trước chiếc xe, đối mặt với đám người trước mắt.
" Phí công làm bao nhiêu chuyện như vậy, Bùi Hữu Sang mày muốn gì? "