Chủ Động Xâm Lấn

Chương 42: Gia quy nhà họ Lâm

Bà Thục và ông Hữu đã nghe hết tất cả những gì cô nói con gái họ nói yêu chú ba của mình. Ông bà còn chứng kiến hai người hôn nhau, như một cơn sét đánh giữa trời lành, ông bà như bị tê cứng trơ mắt nhìn hai người thể hiện tình cảm.

Hoang đường! Chuyện này thực sự rất hoang đường!

Lâm Nam Hữu cố gắng áp chế cơn giận dữ xuống: " Hai người theo tôi vào trong! "

Ngay lập tức ông quay lưng đi vào nhà, mọi người cũng lật đật chạy theo sau.

Hai người bước vào nhà ông Hữu từ trong bếp cầm ra con dao phay.

Trên khuôn mặt trải đời bây giờ toàn sự giận dữ, mọi người thấy ông cầm dao ra đều hoảng hồn.

Bà Thục vội chạy tới can ngăn: " Ông muốn làm gì? Bình tĩnh chuyện gì cũng nên bình tĩnh để giải quyết! "

Bà cầm lấy cán dao nhẹ nhàng khuyên ngăn chồng, rồi rút dao ra khỏi tay chồng.

Bà đưa dao cho Trần Tư Hào mang xuống cất lại.

Lúc này Vân Đường mới biết sợ, cô không nghĩ thái độ của ba lại gắt như vậy, cô đứng trước người mà che chắn cho anh.

Cô sợ ba sẽ đánh chết anh mất.

" Lâm Vân Đường! Đi lên phòng! Ta chỉ nói một tiếng! "

Giọng ba cô lúc này rất đáng sợ, cô chưa bao giờ thấy ba dọa người như lúc này. Cô vô thức run rẩy, bà Thục nhìn cô thở dài nhẹ nhàng nói.

" Con đi lên phòng đi đừng để ba con tức giận thêm nữa! "

Hoàng Cẩn Đình lấy nhẹ cánh tay của cô, anh nhẹ nhàng nói.

" Em nghe lời mẹ lên phòng đi, không sao anh có thể xử lý được, ba em không làm gì anh đâu. "

Cô suy nghĩ giây lát rồi mới đồng ý, cô đi lên phòng mình



Trong thư phòng Hoàng Cẩn Đình đang quỳ gối, trước mặt là ông cụ Lâm và Lâm Năm Hữu, bà Thục cũng đứng một bên nhìn.

Ông Cụ Lâm khi nhận được cuộc gọi từ con trai cả ông sang nhà con trai ngay liền, lúc mà thằng cả nói cho ông cụ biết chuyện của hai người thằng ba với cô cháu gái cưng, ông thiếu điều muốn tăng xông mà xỉu ra luôn.

" Thằng ba sao con có thể làm được chuyện như vậy được hả? "

" Mày muốn ta chết sớm đúng không? "

" Mày muốn anh cả của mày tức chết đúng không? "

Ông vừa nói vừa cầm gậy Trường Lâm đánh xuống tấm lưng trần của Hoàng Cẩn Đình, ông cụ Lâm tuy cũng đã 71 tuổi nhưng sức lực vẫn còn khoẻ.

Mỗi lần gậy đánh xuống lưng của anh, Hoàng Cẩn Đình dù rất đau nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.

Anh biết mình đã sai, mình làm cha nuôi thất vọng, khiến chị cả và anh cả tức giận anh đáng chịu phạt.

Ông cụ Lâm đánh liên tiếp 7 gậy, đến gậy thứ 8 từ gậy dừng lại ở giữa không trung, anh cứ im lặng chịu đựng làm ông cụ tức muốn nghẹn họng, ông bất lực đưa gậy vào tay Lâm Nam Hữu, quay người lắc đầu.

" Già rồi, không còn sức để dạy con nữa! "

Ông đi tới ghế ngồi xuống

Lâm Nam Hữu cầm gậy gỗ, nhìn tấm lưng đầy vết sẹo cũ giờ lại thêm vết thương mới, trong lòng có chút xót cho người em trai.

Nhưng ông nhớ đến chuyện anh và cô giấu diếm mọi người yêu đương lại trở nên giận hơn.

" Chuyện giữa cậu và Đường Đường bắt đầu từ khi nào? "

Ông Hữu chậm rãi lên tiếng hỏi, Hoàng Cẩn Đình trả lời.

" Là em yêu con bé trước, từ lúc Đường Đường 16 tuổi em đã biết mình yêu con bé rồi, em xin lỗi vì đã khiến anh và chị và cha tức giận, thất vọng. "

" Em sai em tự nguyện chịu hình phạt của mọi người, chỉ xin anh chị và cha chấp nhận chuyện tình cảm của hai đứa em. Em và Đường Đường thật sự yêu thương nhau. "

" Yêu! Thương! " Cây gậy hạ xuống tấm lưng hai lần mạnh mẽ, khiến anh đau đến run rẩy

" Cậu nói hay lắm, cậu biết chuyện hai người để người ngoài biết được thì người bị tổn thương là con bé không? Cậu không nghĩ cho mình cũng nghĩ cho con bé chứ? "

Tiếp sau những câu nói là những lần gậy gỗ đánh xuống, anh cắn răng nhịn đau, ánh mắt kiên định nói.

" Em sẽ không để ai tổn thương Đường Đường, chỉ cần anh chị và cha chấp nhận, em sẽ xử lý tất cả mọi chuyện một cách êm đẹp. Em lấy tôn nghiêm và danh dự của chính mình ra đảm bảo. "

" Thì ra đây là lý do con nhất quyết xin ta muốn cắt khỏi sổ hộ khẩu nhà họ Lâm, con muốn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm vì con bé Đường Đường! " Ông cụ Lâm bất ngờ lên tiếng nói, lúc này hai vợ chồng Lâm mới biết chuyện này, hai người kinh ngạc nhìn anh.

Chú ba vì Đường Đường mà làm đến mức như vậy? Chú ấy thật lòng yêu thương con bé đến vậy ư?

Chất giọng thanh trầm của ông cụ Lâm lại vang lên.

" Muốn cắt đứt quan hệ thật sự với nhà họ Lâm, thì không chỉ đơn giản chỉ là cắt khỏi sổ hộ khẩu không đâu. Lâm Thăng con còn nhớ gia quy nhà họ Lâm khi con được ta nhận nuôi không? "

Rất lâu rồi anh mới nghe cha nuôi gọi cái tên này, Lâm Thăng cái tên của cuộc đời mới, chính nó cho anh hạnh phúc cho anh cảm nhận được tình thân, gia đình.

Anh xoay người bằng đầu gối, đối mắt với ông cụ Lâm.

" Con nhớ! Gia quy nhà họ Lâm nếu con cháu muốn cắt đứt với nhà họ Lâm vĩnh viễn thì phải chịu chặt đứt một ngón tay, khi ngón tay được cắt đứt thì lúc đó người ấy mới hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Lâm. "

Hai vợ chồng Lâm nhìn ông cụ trong ánh nhìn kèm theo chút sợ hãi, cha muốn thằng ba chặt bỏ ngón tay thật sao?

Một âm thanh nghe như tiếng vật được chặt vang lên nhanh chóng

Lâm Nam Hữu và bà Thục giật mình quay lại nhìn, hai người kinh hãi nhìn bàn tay đang chảy máu không ngừng của Hoàng Cẩn Đình, rồi nhìn thấy ngón tay út đang nằm ở dưới sàn nhà.

Bà Thục muốn hét lên, Hoàng Cẩn Đình mặc kệ cơn đau lan ra cả người, anh ôm bàn tay đang chảy máu cúi người dập đầu 3 cái với Lâm Nam Hiếu.

Ba cái dập đầu là lời cảm ơn của anh với cha nuôi, cảm ơn cha hai mươi năm qua đã yêu thương và dạy dỗ con thành người, cảm ơn vì đã làm cha của con, cảm ơn người vì tất cả.

Anh dập tiếp ba cái nữa, ba cái dập đầu này là lời xin lỗi của anh dành cho người, con xin lỗi vì đã làm cha buồn, con xin lỗi vì đã khiến cha thất vọng, con xin lỗi vì đã phụ ơn dưỡng dục của người.

Anh quay hướng đến hai vợ chồng Lâm, anh dập đầu xin tạ lỗi và cảm ơn đến hai người.

Cái dập đầu cuối cùng kết thúc, trán anh cũng đã trầy xước đỏ lên, Vân Đường bất ngờ chạy vào, cô kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Cả người cô run rên, đầu gối cô không trụ vững nữa mà khụy xuống bên cạnh anh.

Hai tay cô run rẩy chạm vào khuôn mặt xanh xao của anh, nước mắt cô vô thức mà chảy ra.

Ngón tay cô run run chạm vào vầng trán bị thương của anh, rồi nhìn đến vết thương sâu lưng.

Tầm mắt cô mờ đi đó nước mắt cô rơi quá nhiều, cô run rẩy hét lên gọi cứu viện.

" Cứu…có ai tới giúp chú với…hức…máu máu…chảy nhiều quá " Cô hoảng loạn hai bàn tay không biết nên làm, sao máu cứ đang chảy ra không ngừng, mùi máu tanh nồng sộc lên mũi cô, khiến cô muốn buồn nôn.

Đến khi Tư Hào và Kinh Văn chạy lên thì hai bàn tay của cô dính đầy máu của anh.

Hai người họ giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt, anh lúc này không chịu được nữa nên ngất đi.

Cô lên xe cùng hai người Văn và Hào đưa anh tới bệnh viện.