Khương Ly trước đây thường nói, chỉ cần quay về ba trăm năm trước, nàng sẽ làm khuynh đảo cả thế giới.
Có lẽ vì những năm tháng ẩn náu trong cấm địa, ngoài tu luyện thì không còn thú vui nào khác, nên khi bắt đầu tu luyện của tốc độ của Khương Ly lại nhanh đến kinh ngạc.
Yêu tộc vốn bị kỳ thị ở Nhân giới, nhưng Khương Ly tính tình hung dữ, ai dám tỏ ra sắc mặt khó chịu với nàng, ngày hôm sau sẽ bị một con mèo yêu đánh từ đầu này sang đầu kia của ngọn núi.
Sư tôn của Khương Ly là một ông lão râu tóc bạc phơ, đại sư tỷ cũng rất dịu dàng. Khương Ly gần như đã quên đi những năm tháng cô đơn lẩn trốn trong cấm địa kiếp trước. Cũng sắp quên đi những ngày tháng khi mới xuyên qua đây.
Chỉ là, mỗi lần xuống núi, nàng luôn tìm đến tụi tiểu yêu.
"Ngươi có nghe nói về một người tên là Ngọc Phù Sinh không?"
"Ngươi có nghe nói về chủ nhân Thập Tam Khư của Yêu Giới không?"
...
Đại sư tỷ nói: "Ly Ly, đám yêu quỷ bên ngoài kia rất hỗn tạp, sao ngươi cứ hay la cà với bọn họ thế? Ngươi muốn dò la tin tức gì về Yêu giới à?"
"Hừ, chỉ nói ngươi vài câu thôi, sao ngươi lại thất hồn lạc phách vậy?"
Khương Ly lắc đầu.
Hóa ra ba trăm năm trước, vốn không có Thập Tam Khư của Yêu Giới, cũng không có người nào tên là Ngọc Phù Sinh.
...
Vượt qua ngưỡng cửa từ Trúc Cơ đến Kim Đan, khi Khương Ly một lần nữa bế quan tỉnh lại, nàng lại nghe được một tin tức về Giang Phá Khư.
Hắn ta xuất hiện gần vùng trục xuất của Yêu Giới.
Khương Ly nhớ rất rõ, trong cốt truyện ban đầu, khoảng thời gian Giang Phá Khư đi ngang qua vùng trục xuất chính là lúc đi hắn ta mất tích.
Khương Ly lập tức nâng cao cảnh giác.
Mặc dù cốt truyện đã sớm đi chệch hướng quỹ đạo ban đầu, thậm chí hiện tại đã cách sự kiện đó hai mươi năm. Nhưng Khương Ly vẫn mang theo kiếm của mình, chuẩn bị đi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Kiếm của nàng tên là Phủng Ngư.
Đại sư tỷ khen nàng đặt tên hay, kiếm của người khác đều gọi là Sát Thần, Thiên Sát, còn kiếm của nàng lại khác biệt, gọi là Phủng Ngư, vô cùng độc đáo.
Khương Ly không tiện nói rằng: Thực ra ý nghĩa của nó là muốn có thật nhiều cá khô nhỏ.
Khương Ly đi theo một đoàn thương lái.
Tuy vùng trục xuất thuộc về Yêu Giới, nhưng lại nằm ở chỗ giao giữa Yêu giới và Nhân giới nên vô cùng hẻo lánh. Nếu không đi theo đoàn thương lái thuộc đường, sẽ rất dễ bị đi lạc.
Đây là lần đầu tiên Khương Ly đặt chân lên lãnh địa của Yêu tộc.
Khương Ly biết, Yêu giới lúc này không có tồn tại Thập Tam Khư. Nhưng Yêu giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, ở đây có một Yêu Vương vô cùng hùng mạnh.
Nghe nói, Yêu Vương này là một con hổ tinh.
Mà Ngọc Phù Sinh, chính xác là một con Bạch Hổ.
Vì vậy, vào một lần nghe người trong đoàn thương lái trò chuyện về các nhân vật lớn trong Yêu Giới, Khương Ly liền hỏi mọi người về chuyện Yêu Vương và chuyện liên quan đến tộc Hổ.
Tuy nhiên, Yêu Hoàng không phải tên là Ngọc Phù Sinh. Trong số những nhân vật có tên tuổi trong Yêu giới, cũng không hề có người này.
Thế nhưng, Khương Ly lại nghe được một tin đồn từ một *đại nương trong đoàn thương lái.
*Đại nương: thường dùng để gọi những người phụ nữ lớn tuổi đã có chồng.
"Ta nghe nói Thái Tử tiền nhiệm của Yêu Giới là chuyển thế của Hổ Thần."
"Nhưng khi hắn vừa sinh ra, Hổ Vương hiện tại đã trực tiếp gϊếŧ cha hại anh để lên ngôi vua, còn lưu đày đứa em út đến vùng trục xuất. Đó chính là nơi con muốn đến đấy."
"Tuy nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Khương Ly đột nhiên hỏi: "Thật sự là chuyển thế của Hổ Thần ạ?"
Nhưng đại nương lại không tin tưởng lời đồn này lắm.
Bởi vì cả Yêu tộc, ai ai cũng nói mình là chuyển thế của vị thần này thánh. Làm ra loại chuyện này chẳng khác nào tự dát vàng lên mặt mình cả.
Mà vị đại nương kia có thể kể cho Khương Ly nghe hàng trăm người tự xưng là chuyển thế của Hổ Thần cũng được.
Vì vậy, Khương Ly cũng chỉ coi chuyện này như một tin đồn nghe được trên đường đi thôi.
Rất nhanh, họ đã đến được vùng trục xuất.
Nhưng họ đến vào thời điểm không thích hợp lắm, giữa những ngọn núi trùng điệp bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, hay còn gọi là "Quỷ xây tường".
*Quỷ xây tường hay còn gọi là đập vào tường ma: Dùng để chỉ hiện tượng người đi trong môi trường mịt mù, tưởng rằng mình đang đi về phía trước nhưng sau đó lại quay trở lại nơi ban đầu. Người xưa không biết nguyên nhân, cho rằng ma quỷ đã xây dựng một bức tường vô hình xung quanh họ, sau đó khiến họ đi dọc theo bức tường trở về vị trí ban đầu nên hiện tượng này mới có tên như vậy.
Ngay cả những tu sĩ mạnh mẽ cũng sẽ đợi sương mù tan đi rồi mới vào trong, để tiết kiệm phần lớn công sức giải quyết phiền phức.
Đại nương nói với nàng muộn nhất nửa tháng nữa sương mù mới tan.
Vì vậy, Khương Ly từ biệt đoàn thương lái, tìm một nơi tạm trú trong thị trấn gần đó với giá hai viên linh thạch, dự định đợi sương mù tan đi rồi sẽ tiến vào vùng trục xuất.
Đó là một đêm gió tuyết lớn, tiếng gió rít ầm ĩ suốt một thời gian dài.
Ánh lửa trong căn nhà gỗ và tiếng cháo thịt sôi ùng ục vang lên trong đêm tối tĩnh mịch có vẻ rất bất thường.
Đối với một số loài động vật nhỏ bé đang chịu rét và đói trên núi, đây là một sự cám dỗ vô cùng mạnh mẽ.
Một cơn gió lớn thổi qua khiến cửa sổ mở tung.
Khương Ly đang chuẩn bị đứng dậy đóng nó lại.
Thì bỗng nhiên, Khương Ly nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Nàng khựng lại một lúc.
Bên ngoài không có bất kỳ một âm thanh nào cả, chỉ có những dãy núi trùng điệp không thấy điểm cuối.
Khương Ly mở cửa ra.
Tuy nhiên, giống như nhiều năm trước, khi Khương Ly mở cánh cửa cấm địa, bên ngoài là một mảng trắng xóa.
Vẫn không có một bóng người.
Chỉ có điều, lần này trên mặt đất xuất hiện một chuỗi dấu chân hình hoa mai.
Mùa đông ở đây lạnh lẽo vô cùng, vì vậy nếu có mèo hoang chạy vào thị trấn kiếm ăn hay sưởi ấm thì cũng chẳng có gì là lạ cả.
Thế nhưng, Khương Ly ngẩn người ra một lúc.
Nàng nhìn chằm chằm vào dấu chân hình hoa mai trên nền tuyết.
Nàng duỗi một móng vuốt của mình ra để so sánh.
Phát hiện ra nó còn lớn hơn móng vuốt của nàng.