Lỡ Hẹn - M Mt

Chương 44

“Chào anh.” Bất ngờ bị gọi lên phòng tổng giám đốc, Yến Nhi khá băn khoăn trong lòng.

Trợ lý Khải Huy đứng dậy. “Chị gọi em bằng em là được rồi. Em nhỏ tuổi hơn chị mà.”

“Vậy hả.” Thật ra cô cũng ngầm đoán gương mặt trẻ này nhỏ tuổi hơn mình, nhưng vì phép lịch sự cô phải gọi bằng anh.

“Dạ, thưa tổng giám đốc, chị Nhi lên rồi ạ.” Khải Huy gọi điện. “Dạ vâng.” Anh chàng chỉ tay vào phòng. “Chị vào được rồi ạ.”

Yến Nhi khẽ gật đầu. “Cảm ơn em.”

Quang Vinh lúc này đã đứng sẵn ở trong. “Chào Nhi.” Cái tên anh rất muốn gọi trong nhiều năm qua, giờ mới cất được thành tiếng.

“Dạ, chào tổng giám đốc.” Tuy cô biết là bạn, nhưng ở công ty, cấp bậc phải được thể hiện rõ ràng.

“Chúng ta là bạn mà, Nhi cứ gọi Vinh là được rồi. Đừng gọi tổng giám đốc làm gì cho xa cách.” Anh chỉ tay vào ghế. “Nhi ngồi đi.” Nhìn nét mặt tươi tắn này, có vẻ cô không còn giận anh nữa.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới lại ngồi đối diện với cô như thế này. Tim anh càng đập mạnh hơn khi bắt gặp ánh mắt của cô. Đôi mắt hai mí long lanh và đen nhánh ấy, đã từng khiến anh mộng mị trong nhiều năm.

“Lẽ ra chúng ta phải gặp nhau trong một trường hợp khác, chứ không phải trong một hoàn cảnh như thế này.” Anh dự định sẽ gặp cô trong buổi ra mắt sản phẩm, hoặc sinh nhật cô sắp tới chẳng hạn. “Vinh xin lỗi, vì đã khiến Nhi gặp phải tình cảnh vừa rồi. Lẽ ra Vinh phải làm tốt hơn.”

Cô cứ lo một chuyện gì khác. “Không sao, dù gì thì chuyện cũng đã qua rồi. Cảm ơn tổng giám…” Cô sực nhớ nên liền sửa lại. “Cảm ơn Vinh đã quan tâm.”

“Vậy mình bỏ qua chuyện này nhé.” Anh khẽ cười. “Nhi dạo này thế nào? Đúng ra Vinh định gặp Nhi sớm hơn. Nhưng thời gian qua có nhiều chuyện cần phải xử lý quá, nên Vinh chưa thể gặp Nhi được.”

Thật ra thì anh rất muốn gặp, công việc chỉ là một phần, quan trọng là anh sợ cô từ chối. Giờ ngồi đây thấy cô không khó chịu như những gì mình tưởng, anh lại ước gì giá như gặp cô sớm hơn.

“Nhi vẫn khỏe.” Thật ra thì cô cũng ngại gặp anh.

Anh khơi chuyện. “Công việc Nhi thế nào? Có gì khó khăn không?”

“Công việc cũng bình thường.” Nói xong cô lại nhìn xuống, hoặc đánh ánh mắt sang chỗ khác.

Thật sự khá ngượng nghịu khi phải ngồi đối diện với Quang Vinh, trong một căn phòng lớn như thế này. Yên tĩnh đến mức khó chịu. Nếu đổi lại là Nhật Minh, thì cô nghĩ mình sẽ rất thích. Tối nay cô được gặp anh rồi. Vì sao cô lại có cảm xúc đối nghịch như vậy, đơn giản thôi, một người thân quen đến mức hơn cả bạn bè, thậm chí muốn trở thành người yêu. Một người còn lại mang một cảm giác xa lạ, không trò chuyện trong nhiều năm, thậm chí không vương vấn một ký ức nào. Từng crush mình vào những năm về trước, và mình lại chả hề quan tâm.

Tuy thấy Yến Nhi không khó chịu, nhưng sự lạnh nhạt, hờ hững này còn đáng sợ hơn. Khó chịu còn mang lại cảm giác tồn tại, nhưng kiểu thờ ơ này, khiến anh cảm thấy mình như người vô hình trong mắt cô.

Anh gượng nói. “Nay Nhi sống ở đâu?” Thật ra thì anh biết trước rồi, chỉ muốn kéo dài cuộc đối thoại và thay đổi không khí tẻ nhạt này mà thôi.

Mỗi khi trả lời thì cô mới nhìn sang anh. Cảm giác của cô như đang thảo mai ngồi trò chuyện với một người không thích. “Nhi sống ở quận Hải Bình.” Ngày xưa Nhật Minh cũng từng hỏi, cô đọc nguyên một mạch, chung cư Maya, block C, tầng sáu, phòng 603.

Điện thoại vang lên và anh miễn cưỡng phải đứng dậy đi tới. “Alo.”

“Dạ, thưa tổng giám đốc, có giám đốc Trân muốn gặp ạ.” Khải Huy thưa.

Anh nhìn sang Yến Nhi. “Bảo cô ấy chờ chút.”

Yến Nhi nghe lóm được nên liền nảy ý. “Nếu bận thì Vinh cứ tiếp khách đi. Nhi xuống dưới làm việc.”

Quang Vinh lắc đầu. “Vinh không có bận, Nhi cứ ngồi đi.”

“Nhi còn phải làm việc nữa, Nhi xin phép xuống trước.” Cô đứng dậy để chứng tỏ quan điểm của mình.

Anh cảm thấy cũng không nên níu kéo làm gì, sợ cô thấy phiền sẽ từ chối lần gặp sau. “Vậy, chúng ta gặp nhau sau nhé.” Anh sực nhớ. “À quên, Facebook Nhi là gì nhỉ? Để Vinh nhắn tin cho dễ.” Anh biết nick Facebook cũ của cô không còn dùng nữa. Nick mới của cô, tất nhiên anh cũng biết, chỉ là anh muốn chính thức gởi lời kết bạn mà thôi.

Trong khi đó ngoài phòng, Ngọc Trân lúc này thắc mắc. “Sếp Vinh đang gặp ai vậy em?”

“Dạ, chị Nhi.” Khải Huy thành thật. “Nhân viên phòng kinh doanh.”

“Yến Nhi?” Cô giật mình.

Khải Huy gật đầu. “Dạ.”

Ngọc Trân khá hoảng hốt. “Họ gặp nhau lâu chưa?”

“Chỉ mới vài phút thôi ạ.” Khải Huy đáp.

Ngọc Trân đang suy tính nên làm thế nào thì cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

“Có gì lần sau chúng ta gặp nhé.” Quang Vinh mở cửa giúp.

Yến Nhi cúi đầu bước đi.

“Ủa, Nhi?” Ngọc Trân giả vờ ngạc nhiên.

Yến Nhi nhận ra nên liền vẫy tay. “Chào Trân.”

“Nhi đi đâu đây?” Ngọc Trân muốn biết lý do, chứ từ phòng bước ra thì rõ như ban ngày rồi.

“Nhi lên gặp Vinh.” Vừa chỉ tay về phía phòng, cô nhận ra anh vẫn đang đứng đấy nhìn mình. “Thôi Trân làm việc đi, Nhi xin phép xuống trước.” Đi nhanh kẻo ánh mắt ấy nuốt chửng lấy cô.

Ngọc Trân nảy ý. “Thế tối nay Nhi bận gì không? Mình gặp nhau đi.”

Yến Nhi nghĩ đến cuộc hẹn với Nhật Minh. “Tối nay Nhi có hẹn rồi.”

“Thế chiều nay sau khi tan ca được không?” Có nhiều chuyện cô cần phải khai thác, và nhất định phải là hôm nay.

Yến Nhi cũng không muốn chối từ. “Thế cũng được.”

“Có gì Trân nhắn Nhi nhé.” Ngọc Trân vẫy tay chào.

Quang Vinh nghe cuộc hội thoại mới nhận ra, hóa ra hai người này hay gặp nhau. “Trân hay gặp Nhi hả?” Vừa ngồi xuống anh liền hỏi.

Ngọc Trân cũng biết ngầm ý anh hỏi câu này là gì. “Ừm, thỉnh thoảng hai đứa hay hẹn nhau đi ăn.” Thật ra thì cô và Yến Nhi chỉ gặp nhau một lần. Lúc ấy vào khoảng thời gian Quang Vinh vào Đức Minh công tác.

Ngọc Trân tò mò. “Ủa, Vinh gọi Nhi lên để bàn chuyện gì à?”

Quang Vinh lắc đầu. “Chỉ hỏi thăm Nhi thế nào ấy mà. Có cần giúp đỡ gì không.”

À, vụ quấy rối, nhưng lý do thật sự có phải là chuyện ấy không. Nếu hỏi, anh cũng không nói, chiều nay cô sẽ khai thác vậy.

“Trân lên gặp Vinh có chuyện gì?” Quang Vinh thắc mắc.

“À, Trân lên đưa chi phí dự toán cho Vinh xem qua ấy mà.” Cô đưa sang. “Vinh xem giúp Trân thử.”

Chiều hôm đó có một chút thay đổi so với dự tính, thay vì về nhà tắm rửa thay quần áo mới, Yến Nhi phải chạy tới quán cà phê để gặp Ngọc Trân. Bất ngờ tiếp theo, là khi vào quán, cô không những thấy Ngọc Trân, mà còn có sự hiện diện của hai người con gái khác.

“Lâu ngày không gặp Nhi ha.” Người con gái A nói.

Yến Nhi thật sự không nhận ra nên chỉ mỉm cười đáp lại.

“Mấy năm không gặp, nay nhìn đẹp vậy ta.” Người con gái B khen.

Ngọc Trân thấy vẻ mặt của Yến Nhi nên liền đoán ra. “Nhi nhận ra hai người họ không?”

Yến Nhi lắc đầu thật tình. “Không.”

“Thật ấy hả?” Người con gái A ngạc nhiên.

“Nhi xin lỗi, tại Nhi không nhớ.” Yến Nhi cũng muốn trách mình thay.

Nhân viên phục vụ bước tới. “Chị uống gì ạ?”

“Cho chị ly trà đào.” Yến Nhi từng ngồi đây rất nhiều lần và trà đào ở đây là món ngon nhất.

“Dạ vâng.” Nhân viên phục vụ bước đi.

Ngọc Trân nghĩ mình nên giới thiệu, cô chỉ tay vào người A. “Đây là Thu Hà.” Cô tiếp tục chỉ tay vào người B. “Còn đây là Tuệ Linh.” Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Yến Nhi, cô liền nhắc. “Tuệ Linh ngày xưa ngồi bên cạnh Nhi ấy.”

“Thật luôn.” Tuệ Linh chỉ tay vào mặt mình. “Linh Cận ngày xưa ngồi bàn bên cạnh này.”

Yến Nhi cảm thấy bất lực với bản thân của mình. “Nhi xin lỗi, Nhi không nhớ.”

“Nghe đau lòng thật sự.” Tuệ Linh có vẻ khá chạnh lòng.

Thu Hà cười khẩy. “Bà Trân đó, mà bà ấy còn không nhớ, sao nhớ bà được.”

Yến Nhi tủi thân thay, sao mới chỉ vài giây, mà cô cảm thấy mình như phạm nhân ngồi giữa tòa án, ai nấy cũng đều muốn định tội cô vậy.

Trong khi đó ở tại văn phòng, Quang Vinh truy cập vào Facebook của Yến Nhi và bắt đầu quá trình “đào mộ” của mình. Những hình ảnh, cho đến status, từ bình luận rồi đến icon, anh chàng đọc không thiếu một thứ gì.

Đi chơi, rồi shopping, cà phê đến nhậu nhẹt, họp lớp hay sinh nhật, lễ tiệc đông người. Hay chỉ một mình đăng trạng thái cá nhân. Đa phần là hình ảnh cô nàng với bạn bè, nhưng số ít còn lại có dính đến hình ảnh của tên Nhật Minh.

Người ta thường bảo, xem hình có thể đoán được nội dung. Nhìn cái cách cô nàng nghiêng đầu hay ngã về phía người hắn ta, nếu không muốn nói sự chủ động đến từ cô nàng, anh trông họ chả khác gì là người yêu. Hóa ra bao năm qua, hắn ta luôn rình rập, lảng vảng bên cô nàng của anh. Chả khác gì con chó bu quanh chủ nhân của mình.

Trở lại với Yến Nhi, cô hết cách nên đành phải cầu cứu “Hội 1m60”, nơi những người bạn sẵn sàng cho đáp án. [Mọi người có biết Tuệ Linh và Thu Hà lớp mình không].

Mỹ Linh lập tức nhắn lại. [Biết. Đang gặp tụi hắn hả??].

[Hai con nô tì bám váy con Trân chứ ai]. Thảo My ghét hai đứa này.

Yến Nhi. [Uhm, đang ngồi cf].

[Nghe lời về đi *icon mặt ngầu đeo kính đen*]. Mỹ Linh khuyên nhủ.

Thảo My cũng tán thành. [Đúng rồi, về đi bà. Tới tôi uống cf sướиɠ hơn].

Lúc nào cũng vậy, mỗi khi đề cập đến bạn bè trong lớp, hầu như những người bạn này đều khuyên nhủ cô đừng tiếp cận. Một vài người chỉ mới nhắc tên, đã bị họ bêu xấu một loạt. Chả bao giờ họ đáp ứng những tò mò của cô cả. Chỉ có Nhật Minh là khác, nghĩ đến đây cô liền nhắn tin cho anh. [Shin biết Thu Hà và Tuệ Linh lớp mình không].

Tuệ Linh lúc này nói. “Tính ra là ngày xưa tôi với bà cùng chơi cầu lông với nhau luôn đó.” Thân đến vậy mà còn không nhớ đến cô. Chán hết sức.

Yến Nhi khá ngạc nhiên.

Ngọc Trân tiếp lời. “Hai người tham gia mấy lần hội thao luôn ấy chứ.”

Nhật Minh lúc này nhắn lại. [Hai người ấy là bạn thân của Ngọc Trân. Nếu Shin nhớ không lầm thì Thu Hà ngồi gần Ngọc Trân. Còn Tuệ Linh thì ngồi gần Nhi á *icon cười chảy nước mắt*]. Yến Nhi vừa mới nhắn tin bận đi cà phê với Ngọc Trân, nên xin khất hẹn với anh lại bảy giờ. Khi thấy hỏi về Tuệ Linh và Thu Hà, anh ngầm đoán họ được Ngọc Trân gọi tới.

“Có hả?” Yến Nhi đáp xong liền nhắn tin. [Ngày xưa Nhi có chơi thân với họ không Shin].

Tuệ Linh liếc mắt. “Có chứ sao không. Tôi với bà suýt vô địch luôn ấy chứ.”

“Năm nào mà xém vô địch?” Thu Hà nhếch môi.

Tuệ Linh như nhảy đựng lên. “Năm lớp mười hai.”

“Tôi nhớ bà bị loại ở vòng tứ kết mà.” Thu Hà nhớ mang máng là như vậy.

“Gì mà tứ kết.” Tuệ Linh chỉ tay qua Ngọc Trân. “Tôi vào chung kết đánh với mấy bà, mà nói gì vậy.”

Nhật Minh nhắn lại. [Cũng không thân lắm. Nhưng có Tuệ Linh là hay cùng Nhi đánh cầu lông. Thỉnh thoảng hai người cũng có trò chuyện. Nên nói thân, thì Nhi thân với Tuệ Linh hơn hai người còn lại].

Yến Nhi bấm nhanh. [Nhìn họ có vẻ thân nhau nhỉ]. Như bộ tứ của cô vậy.

Ngọc Trân gật đầu. “Đúng rồi đấy bà Hà. Chung kết năm đó chúng ta đấu với nhau mà.”

[Ba người họ ngày xưa ở chung phòng ktx với nhau mà. Chơi với nhau thân quá nên lớp đặt biệt danh là TAM NHỆN TINH *icon cười chảy nước mắt*]. Nhật Minh khẽ cười khi nhắn.

“Sao tôi không nhớ nhỉ.” Thu Hà nói.

Tuệ Linh hứ lên. “Năm đó bị tôi cho ăn hành nhiều quá, nên cố tình không nhớ chứ gì?”

[Cảm ơn Shin nhé. 30p nữa tới đón Nhi nha. Quán cf gần công ty *icon trái tim*]. Nhắn xong Yến Nhi liền mở kho ảnh lên xem, cô muốn tìm bức hình chụp kỷ yếu năm cấp ba. Thu Hà và Tuệ Linh, cô muốn biết gương mặt họ năm xưa như thế nào.

Nhật Minh hớn hở. [Ok, Nhi *icon trái tim*].

“Ăn hành mà tôi thắng?” Thu Hà cười khẩy.

Thấy Yến Nhi cứ bấm điện thoại liên tục, tò mò lại nổi lên trong Ngọc Trân. Sợ bạn mình nhắn tin với Quang Vinh, nên cô liền liếc mắt sang nhìn lén. “Nhi xem ảnh gì vậy?”

“Ảnh cũ cấp ba ấy mà.” Yến Nhi quay sang đáp. “Tại Nhi không nhớ nên muốn tìm xem mọi người là ai?”

Thu Hà cảm thấy nhịn không được. “Gì mà không nhớ.”

Yến Nhi hoảng hốt. “Không phải.”

“Không thích gặp nhau thì đi về. Làm mẹ gì khinh nhau.” Thu Hà đứng dậy.

“Thôi mà bà.” Tuệ Linh kéo tay bạn mình lại.

Yến Nhi nghĩ mình nên nói thật. “Mọi người đừng hiểu lầm. Không phải Nhi khinh khi mọi người, mà thật sự Nhi không thể nhớ.” Cô nghĩ mình nên nói thật. “Nhi hoàn toàn không có ký ức về một ai cả.”

“Vì sao?” Tuệ Linh thắc mắc.

Yến Nhi buồn bã nói. “Vì nhiều năm trước Nhi bị mất trí nhớ do tai nạn.” Cô giải thích cho mọi người hiểu. “Đấy chính là lý do Nhi không nhớ bất cứ thứ gì về mọi người.”

Trong khi đó nói về Nhật Minh, anh chàng hớn hở tan ca để đi gặp Yến Nhi. Nhưng có vẻ như mọi thứ không ủng hộ cho lắm, khi trở ngại này, đến trở ngại khác tìm đến anh. Từ bãi đỗ xe ở bệnh viện, bị người khác chen chúc khiến anh phải chờ đợi trong nhiều phút. Kẹt xe, rồi đến đèn đỏ, phải nói đen đủi như thế nào, mà anh đi toàn gặp phải đèn đỏ. Mà cũng chả phải là đèn đỏ thường, toàn đèn đỏ đến bốn mươi, năm mươi giây, có đèn đỏ bắt anh chờ đến hơn một phút.

Sợ Yến Nhi chờ đợi lâu, anh liền thay đổi lịch trình nên liền rẽ phải để đi đường tắt. Tuy nhỏ hơn, nhưng không có nhiều đèn đỏ và cũng chẳng có kẹt xe hàng dài. Giờ tan tầm này khiến những người nôn nóng như anh rất khó chịu. Như một đàn ong vỡ tổ, ai nấy cũng muốn nhanh chóng về với mái ấm của mình.

Gần tới điểm hẹn để chở Yến Nhi, người anh bỗng háo hức hẳn lên khi không thấy những trở ngại kẹt xe, đèn đỏ kìm hãm mình nữa. Có điều mọi thứ nhanh chóng biến mất, khi anh nghe thấy một tiếng nổ lớn. Âm lượng của nó lấn át cả tiếng nhạc trong xe, đến nỗi như muốn thổi tung màng nhĩ của anh. Cảm giác như một chiếc loa thùng đang được đặt gần tai anh vậy.

Sau khi giật mình vì tiếng nổ, chưa kịp định hình được mọi thứ thì những tiếng nổ khác lại vang lên. Mặt đất bỗng rung chuyển khi cả tòa nhà lớn bất ngờ đổ rầm xuống, như thể động đất đang diễn ra. Nhiều chiếc xe di chuyển trước mặt liền thắng gấp lại khi đất đá, cây cối, cột đèn và những vật thể lạ đổ ập xuống họ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho nhiều người không thể phản ứng kịp, và anh cũng là một trong số đó. Những xe đi trước phanh gấp lại, khiến anh đi phía sau quá bất ngờ không thể giậm kịp phanh, dẫn đến việc xe anh húc mạnh vào họ. Mọi việc chưa kết thúc khi những khối bê tông, đất đá văng tứ tung về phía xe anh, như thể một cơn sóng dữ đang ập tới.