An Nhu nuốt hai tiếng "meo meo" xuống cổ họng, lúc bỏ tay ra khỏi miệng thì cằm cậu bị Mạc Thịnh Hoan gãi nhẹ.
Ngứa quá đi.
Cậu cúi đầu làm bộ muốn cắn, ngón tay thon dài của người đàn ông linh hoạt né tránh, đầu ngón tay hơi ửng hồng điểm lên chóp mũi cậu.
"Giấu đi." Ánh mắt An Nhu rơi xuống tủ đầu giường, hơi xấu hổ: "Lỡ bị thím Dương phát hiện thì sao?"
"Vậy không để bà ấy quét dọn chỗ đó nữa." Bụng ngón tay Mạc Thịnh Hoan lướt qua sống mũi An Nhu.
"Thế càng không phải giấu đầu lòi đuôi sao?" An Nhu lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Cho dù bị phát hiện thì đã sao?" Mạc Thịnh Hoan ôm lấy bé mèo nhà mình, đắp chăn tử tế: "Chúng ta là chồng chồng mà."
Da mặt An Nhu mỏng, trốn trong l*иg ngực Mạc Thịnh Hoan, suy nghĩ một hồi mới giả vờ hung hăng trừng mắt: "Nếu thím Dương phát hiện, em sẽ nói là của chú!"
"Ừm, là của tôi." Mạc Thịnh Hoan cúi hôn trán cậu thiếu niên.
Chậu hoa thay thế đặt trong phòng ngủ ông cụ Mạc được non nửa tháng. Không ngoài dự đoán của Mạc Thịnh Hoan, quả nhiên Mạc Thịnh Khang lại đến thăm lần nữa, mượn cớ hỏi thăm bệnh tình của ông cụ để kiểm tra xem chậu hoa còn ở chỗ cũ không.
Theo thí nghiệm mô phỏng của bác sĩ chuyên môn, dưới tần suất tưới nước bình thường, bào tử nấm Schizophyllaceae trong chậu sẽ bùng phát sau nửa tháng. Ông cụ Mạc bắt đầu sinh bệnh đúng thời hạn, ho khan rất nặng, không lâu sau truyền đến tin tức ông cụ bị nhồi máu cơ tim do nhiễm trùng phổi.
Bệnh không đến nỗi chết, nhưng cũng khiến ông cụ Mạc vô lực nằm trên giường, tưởng chừng như đang cố chống chọi hơi thở cuối cùng.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đến thăm ông cụ, phải nói quả thực ông cụ Mạc là nhân vật cấp bậc ảnh đế. Vì để giả bệnh mà gần nửa tháng nay không ăn uống gì nhiều, người gầy sọp đi, xương gò má nhô cao, vóc dáng như que củi, khiến người khác khó mà hoài nghi ông đang giả bệnh.
Không thể không nói ông cụ Mạc đúng là một người tàn nhẫn.
Nhưng theo cậu suy đoán có lẽ không chỉ đơn giản để giả bệnh. Có thể ông cụ Mạc đã hoàn toàn mất đi lòng tin với Mạc Thịnh Khang, dưới sự tức giận lẫn thất vọng nên nuốt không trôi, cho nên mới gầy thành bộ dáng như thế này.
Nhưng ông không mở miệng, chẳng ai có thể đoán được tâm tư của ông.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan còn chưa đi mà vợ chồng Mạc Thịnh Khang đã vội vã đuổi tới nơi thăm hỏi ông cụ Mạc. Mấy ngày nay Trương Vân trông cũng gầy hẳn đi, bộ quần áo mặc thường ngày cũng rộng hơn, trái lại Mạc Thịnh Khang vẫn giữ nguyên trạng thái như trước.
Thấy dáng vẻ hiện giờ của ông cụ Mạc, trong mắt ông ta chứa đầy sự quan tâm: "Ba, đang yên lành sao ba lại thành ra thế này?"
An Nhu mặt vô cảm, thầm nghĩ thật là đứa con có hiếu.
"Cậu Thịnh Khang, ông cụ bị nhiễm trùng phổi dẫn đến tái phát bệnh tim." Bác sĩ giải thích rõ ràng.
"Nhiễm trùng phổi?" Mạc Thịnh Khang suy tư: "Ba, có phải trước đó ba đã bị cảm không?"
Nghe giọng điệu Mạc Thịnh Khang cấp thiết quan tâm mình, ông cụ Mạc chỉ đeo mặt nạ dưỡng khí, không lên tiếng câu nào.
"Ông đừng đứng gần như vậy!" Trương Vân kéo chồng mình lùi lại, sợ ông ta nhìn ra ông cụ đang giả bệnh: "Ông đến gần như vậy, ba sẽ không thoải mái đâu."
Mạc Thịnh Khang bất đắc dĩ liếc nhìn Trương Vân, cười xấu hổ với Mạc Thịnh Hoan và An Nhu, đứng cách xa giường bệnh.
Vẫn là con người thành thật sợ vợ, chẳng dám làm phật lòng ai.
Giờ phút này, đáy lòng An Nhu vô cùng bình tĩnh.
"Bác sĩ, khi nào thì ba tôi khỏe lại?" Mạc Thịnh Khang nghiêm túc nhìn bác sĩ.
"Ông cụ cần phải tiếp tục được điều trị, về phần khi nào sẽ hồi phục, tôi không thể nói trước thời gian chính xác." Bác sĩ trả lời.
"Vậy hằng ngày có cần chú ý cái gì không?" Mạc Thịnh Khang tỏ ra rất quan tâm.
"Trong giai đoạn này, ông cụ nên thả lỏng tâm trạng, ăn ít muối, kiêng dầu mỡ, chú ý chăm sóc phổi." Bác sĩ dặn dò cặn kẽ.
An Nhu đứng một bên xem Mạc Thịnh Khang diễn kịch, bác sĩ là người của chú Mạc, có thể nói trong căn phòng này chỉ có mỗi Mạc Thịnh Khang không biết ông cụ Mạc đang giả bệnh.
"Anh hai." Mạc Thịnh Khang đưa mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan, ngữ khí thành khẩn: "Bây giờ anh là chủ nhân nhà họ Mạc, em cũng không biết mình có thể làm được gì cho ba."
"Vậy thì đừng làm." Mạc Thịnh Hoan đáp trả một cách thờ ơ.
Mạc Thịnh Khang có hơi xấu hổ, liếc nhìn ông cụ Mạc như muốn giải oan.
Ông cụ Mạc ngậm miệng nhắm chặt mắt.
"Vậy thôi em về đây." Mạc Thịnh Khang cười khổ: "Anh hai nghe lời dặn của bác sĩ, chăm sóc tốt cho ba."
Mạc Thịnh Hoan không trả lời, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Nụ cười của Mạc Thịnh Khang càng thêm chua xót, cúi đầu chào ông cụ Mạc rồi dẫn Trương Vân lẳng lặng rời đi.
Nhìn bóng lưng tiều tụy của Mạc Thịnh Khang, An Nhu không nhịn được mà nhíu mày, ở đây không có người ngoài, bằng không ai không biết còn tưởng Mạc Thịnh Hoan ức hϊếp ông ta ghê gớm lắm.
Diễn thì phải diễn cho tròn vai, Mạc Thịnh Hoan sắp xếp xong xuôi, mọi việc đều làm theo lời dặn của bác sĩ.
Cho đến khi đã về đến nhà, cậu vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc Mạc Thịnh Khang muốn làm cái gì, bên phía Trương Vân cũng không có tin tức. Bất kể Trương Vân có hỏi như thế nào, Mạc Thịnh Khang cũng nhất quyết ngậm chặt miệng, sống chết không chịu tiết lộ nửa câu.
An Nhu hơi bất an sờ bụng, không biết vì sao mà cậu luôn cảm thấy dường như mình đã bỏ sót chỗ nào đó.
Người mang thai không thể bị cảm lạnh, cuối tháng đã vào thu, An Nhu mặc thêm lớp áo ấm, dù vậy buổi tối lúc lên giường đi ngủ vẫn không yên giấc.
Mạc Thịnh Hoan ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu để xoa dịu cảm xúc. Mãi đến khi cậu thϊếp đi, người đàn ông mới chịu nhắm mắt lại.
Tình trạng này kéo dài tầm hai ngày, vào buổi chiều ngày thứ ba khi An Nhu đang ăn cơm, đột nhiên cậu cảm giác bụng mình hơi đau. Ban đầu cậu chỉ tưởng do đứa bé phát triển nên chèn ép gây ra cơn đau, bởi vậy cũng không để ý lắm, nhưng đến khi uống một ngụm canh, An Nhu mới phát giác có điều không ổn.
"Món canh này... sao lại khác trước đây vậy?"
"Khác sao?" Thím Dương ở ngay bên cạnh, cầm cái thìa nếm thử một ít canh, nếm nửa ngày cũng không thấy có gì khác lạ.
Mạc Thịnh Hoan cũng cầm lấy cái thìa, cúi đầu nếm một ngụm.
"Có phải không giống không?" An Nhu không biết phải làm sao miêu tả mùi vị khác biệt với hai người trước mặt mình. Mọi ngày chú Mạc và thím Dương đều cùng cậu ăn thức ăn do nhà bếp tư nhân đưa tới, tuy đầu bếp sẽ thay đổi món ăn cho đa dạng nhưng đôi khi vẫn khó tránh khỏi lặp lại.
Giống như món canh này, hơn một năm nay An Nhu đã ăn tổng cộng ba lần, hai lần đầu mùi vị hầu như giống hệt nhau, nhưng lần này thật sự có hơi khác biệt một tí.
Song An Nhu lại không thể phân biệt sự khác nhau ở điểm nào.
"Gọi người giao cơm hôm nay đến đây." Mạc Thịnh Hoan buông thìa xuống, căn dặn thím Dương rồi xoay người nhìn An Nhu, nhanh chóng liên lạc với bác sĩ.
"Vừa rồi bụng em hơi đau." An Nhu ngơ ngác: "Bây giờ lại không đau nữa."
Mạc Thịnh Hoan gấp gáp đứng dậy, thực hiện một loạt động tác gồm lấy quần áo, đội mũ, quấn khăn quàng cổ, mặc áo khoác cho An Nhu, không chần chừ ôm cậu lao ra ngoài.
Bụng lại bất ngờ đau, An Nhu cẩn thận cảm nhận một phen, xem ra không phải đứa nhỏ phát triển mà là đau bụng thật.
Một đường đến bệnh viện, An Nhu không thể chịu đựng được nữa, bỏ lại Mạc Thịnh Hoan vọt thẳng vào toilet, đợi sau khi đi vệ sinh xong liền thoải mái bước ra ngoài rửa tay.
Trông khuôn mặt chú Mạc tái nhợt, An Nhu không khỏi ngại ngùng gãi đầu.
"Hình như em cảm giác sai rồi, không phải đau bụng kiểu kia đâu, giờ đã ổn rồi."
Nhận thấy ánh mắt trầm mặc của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu chột dạ cúi gằm: "Vậy... chúng ta về nhà nhé?"
"Dẫn em đi làm kiểm tra." Mạc Thịnh Hoan thận trọng lắc đầu, nắm tay An Nhu đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ nghe cậu xấu hổ thuật lại tình hình, lại kiểm tra kỹ càng một phen, mày nhăn lại.
"Gần đây có ăn đồ gì lạnh không?"
An Nhu lập tức lắc đầu. Mọi người trong nhà đều rất cảnh giác với đồ ăn, ngay cả những món được nhà bếp tư nhân đưa tới, chỉ cần có món nào không xác định có thể ăn được hay không thì đều trưng cầu ý kiến của bác sĩ.
"Nhưng vừa rồi cậu bị đau bụng tiêu chảy do ăn đồ lạnh, may mà triệu chứng không nghiêm trọng lắm. Về nhà nấu canh gừng uống, nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý giữ ấm." Bác sĩ dặn dò cẩn thận.
"Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, có khả năng cậu sẽ bị nôn mửa, tiêu chảy thường xuyên, đến lúc đó rất dễ dẫn đến sẩy thai."
An Nhu sững sờ, theo bản năng sờ bụng.
"Nhưng tôi không có ăn đồ lạnh..."
Nghĩ đến món canh đã đổi vị kia, An Nhu hơi khựng lại, quay sang nhìn Mạc Thịnh Hoan.
Sắc mặt Mạc Thịnh Hoan nặng nề, dường như cũng đã nghĩ ra.
Khi Mạc Thịnh Hoan và An Nhu trở lại biệt thự, người phụ bếp giao đồ ăn đã nơm nớp đứng chờ sẵn ở đó: "Mạc tổng, thức ăn có vấn đề gì sao?"
Mạc Thịnh Hoan chỉ im lặng, nhanh chóng lấy gừng trong tủ lạnh, rửa sạch, thái lát mỏng, nấu canh gừng.
An Nhu ngồi một bên nhìn người giao đồ ăn, vẻ mặt bất thiện chỉ vào bát canh trên bàn.
"Nếm món canh này đi."
Phụ bếp khó hiểu: "Cậu An, tôi không phải đầu bếp."
"Nếm thử đi!" Tâm trạng An Nhu vô cùng tệ.
Bị bộ dạng của cậu doạ cho giật mình, phụ bếp đành cầm thìa lên nếm một ngụm canh, chớp chớp mắt rồi lại cúi đầu nếm thêm một ngụm nữa.
"Có vấn đề gì không?" An Nhu quan sát chằm chằm biểu cảm của người kia.
"Cậu An, có chút không đúng." Người phụ bếp chợt trở nên nghiêm túc: "Canh này do sư phụ tôi nấu, nhưng canh của thầy ấy sẽ không có mùi vị này."
"Sư phụ anh là ai?" Ánh mắt An Nhu trầm xuống.
"Sư phụ tôi, ông ấy..." Người phụ bếp phát giác không đúng lắm, cố gắng bình tĩnh mở miệng.
"Cậu An, sư phụ tôi là người tốt, tuyệt đối không bao giờ giờ hại cậu!"
"Thật sao?" Trong mắt An Nhu thoáng hiện lên tia cười trào phúng.
"Là thật!" Người phụ bếp gấp đến độ suýt bật khóc: "Sư phụ tôi luôn coi ông ngoại của cậu – bậc thầy Triệu Vị là thần tượng. Từ khi nghe nói có thể nấu ăn cho cháu trai của ngài ấy, chẳng sợ không có lương, dù bị làm khó dễ, sư phụ tôi vẫn muốn ở lại làm đầu bếp cho nhà họ Mạc!"
"Bị làm khó dễ?" An Nhu nhíu mày.
"Đúng vậy, cậu không biết đâu. Bởi vì gần đây ngài Mạc bị bệnh, bác sĩ yêu cầu giảm lượng muối và dầu mỡ, cho nên đã có một chuyên gia dinh dưỡng cao cấp được cử đến nhà bếp tư nhân. Tất cả các món ăn phục vụ ngài Mạc đều được vị chuyên gia này kiểm tra cẩn thận trước."
"Sư phụ tôi vốn là một người nấu món cay Tứ Xuyên, trong lúc nấu ăn đặc biệt chú trọng đến gia vị và hương liệu. Đột nhiên được yêu cầu làm món ăn ít dầu ít muối, dù ông ấy đã rất cố gắng nhưng vẫn bị chuyên gia dinh dưỡng mắng cho không ra gì."
"Dừng!" An Nhu chợt nhận ra điều gì đó, nhất thời sáng tỏ.
Để khiến người ta sẩy thai, còn biện pháp nào dễ hơn giở trò trong thức ăn?
Mạc Thịnh Khang và kẻ sau lưng ông ta biết rõ cậu không ăn thức ăn bên ngoài, cho nên chỉ có thể hao tổn tâm trí động tay trong nhà bếp tư nhân của nhà họ Mạc. An Nhu luôn ăn cơm ở đó, căn bản sẽ không đem lòng sinh nghi.
Vị chuyên gia dinh dưỡng cao cấp kia nhất định là người do Mạc Thịnh Khang sắp xếp vào, mục đích là giở trò với đồ ăn, khiến An Nhu phải sẩy thai.
Nếu thật sự chờ đến khi bi kịch xảy ra, dù cho bắt tay vào điều tra, lúc ban đầu cũng chỉ tra được sư phụ của người phụ trách giao đồ ăn, sau đó phải tốn nhiều công sức hơn mới lôi ra được vị chuyên gia dinh dưỡng cao cấp kia.
Nhưng sự xuất hiện của chuyên gia dinh dưỡng là do Mạc Thịnh Hoan mở miệng yêu cầu, mọi việc đều tuân theo lời dặn của bác sĩ.
An Nhu tức khắc hiểu ra, mục tiêu sau tất cả mọi chuyện không chỉ đơn giản nhắm vào mình cậu.
Đây là một liên hoàn kế. Từ việc tặng hoa hại ông cụ Mạc sinh bệnh, đến việc âm thầm giở trò trong thức ăn, cho tới Mạc Thịnh Hoan điều tra rõ chân tướng và phát hiện chính miệng mình sắp xếp cho chuyên gia dinh dưỡng đến nhà bếp, từ đó dẫn tới An Nhu phải bị sẩy thai.
Nếu Mạc Thịnh Hoan thực sự tiến hành theo đúng như kế hoạch, dù không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức suy sụp vì chứng kiến An Nhu sẩy thai, lúc sau cũng sẽ rơi vào tình trạng hối hận day dứt tột độ khi biết được chân tướng sự tình.
Không gì đau đớn hơn khi biết mình tự tay hại chết con của mình.
Lần đầu tiên An Nhu nhận ra hai chữ "độc ác" được viết như thế nào.