Vừa qua 7 giờ sáng, Bệnh viện Nhân dân đông đến mức người ta phải chen lấn, xô đẩy nhau mà đi.
Đào Đào tay trái ôm hai bó hoa cúc, tay phải xách theo một hộp cơm giữ ấm, giống như một con cá lội ngược dòng, cố xuyên qua đám đông đến trước cửa thang máy của bệnh viện.
Tình hình trước cửa thang máy cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Số người xếp hàng chờ thang máy không thua gì ga tàu điện ngầm ở thủ đô vào giờ cao điểm.
Đợi gần mười phút, Đào Đào dựa vào thân hình mảnh khảnh của mình mà lách vào thang máy vốn đã nhét đầy người. Cô đứng vững, nhìn cửa thang máy lướt sát qua chóp mũi cô rồi khép lại.
Hai tay trái phải cô đều cầm đồ, không có cách nào ấn nút, đành phải nhờ người dì đứng bên phải: "Phiền dì giúp con ấn nút lên tầng 7.”
Giọng nói cô gái rất ngọt và thanh, tựa mật ong vào mùa hạ, thật khiến người nghe cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Người dì kia rũ mắt nhìn thoáng qua cô rồi đưa tay bấm nút thang máy, ôn hòa đáp: "Ấn nhé."
Đào Đào nở nụ cười, gương mặt trắng nõn phớt hồng, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, "Cảm ơn dì.”
Tầng 7 là khoa Tim mạch.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Đào Đào bước ra ngoài, nhẹ nhàng rẽ trái, lại rẽ phải, đi tới dãy phòng bệnh bên cạnh trạm y tá.
Trên đường ngang qua trạm y tá, cô không cầm lòng được mà dừng lại, nhỏ giọng hỏi cô y tá áo trắng đang ngồi ghi chép: "Chị Chu, bác sĩ Tô đã đến chưa? ”
Chị Chu ngẩng đầu nhìn Đào Đào, cười thân thiện, “Bác sĩ Tô hôm nay nghỉ.”
"À." Đào Đào có chút hụt hẫng, chỉ là không biểu hiện ra mặt. Do dự một chút, cô nói: "Ngày mai em phải lên lớp cả ngày, chắc phải hơn 8 giờ tối mới có thể đến bệnh viện. Chị nhắn bác sĩ Tô chờ em được không? Em muốn hỏi anh ấy về tình trạng sức khỏe gần đây của bà em. ”
Cô đang làm công việc của một giáo viên dạy kèm, dạy môn toán cho học sinh cấp 2. Nay là kỳ nghỉ hè, mùa bận rộn nhất của các lớp học tư. Từ thứ hai đến thứ bảy, lịch của Đào Đào xếp đầy khóa từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, dường như là làm liên tục, ngày đêm không nghỉ.
Hôm nay là chủ nhật, ngày duy nhất trong tuần không có lớp học, vì vậy cô có dịp đến bệnh viện vào buổi sáng, mong gặp được bác sĩ chính của bà nội. Đáng tiếc hôm nay anh lại nghỉ.
Chị Chu không do dự đáp ứng Đào Đào, "Được, không thành vấn đề. Em yên tâm, cậu ấy có muốn về chị cũng không để cho đi!”
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn chị Chu.”
"Cám ơn cái gì chứ, không cần cám ơn." Chị Chu ân cần dặn dò: "Em cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi. Nên làm việc thì làm việc, nên nghỉ ngơi thì cũng phải nghỉ ngơi, chú ý cân bằng công việc và giờ nghỉ.”
Chị Chu rất quan tâm đến Đào Đào, những người khác trong trạm y tá cũng vậy.
Hai tháng nay Đào Đào mỗi ngày đều đến thăm bà nội, cho nên các bác sĩ và y tá ở tầng này đều quen biết cô.
Cô gái xinh đẹp ngọt ngào khiến tất cả mọi người đều rất yêu mến. Hơn nữa cuộc sống Đào Đào khá chật vật, nên mọi người rất xót cô, cũng rất khâm phục cô. Cô gái nhỏ này nhảy lớp trung học hai năm, 20 tuổi tốt nghiệp đại học, vốn có tương lai tươi sáng, nhưng bởi vì bà nội đột nhiên bệnh nặng nên bỏ lỡ cơ hội đào tạo nghiên cứu sinh. Cô trở về cái huyện nhỏ này để chăm sóc bà cụ luôn sống nương tựa vào cô, còn cực khổ kiếm tiền chữa bệnh cho bà.
Cô gái 20 tuổi một mình gánh vác trách nhiệm lớn như vậy thật không dễ dàng. Có rất nhiều người 30, 40 tuổi rồi mà còn chưa kiên trì như cô. Cô như mật ong, bề ngoài mềm mại yếu đuối, nội tâm lại kiên cường vô cùng. Có thể nói là ngọt mà không ngấy, mềm mà không yếu. Trên người cô không có chút đố kỵ tầm thường, chỉ có lạc quan nhìn về phía trước. Một dáng vẻ xinh đẹp trong sáng như thủy tinh. Cô gái như vậy, ai mà không thích cơ chứ?
Nghe chị Chu nói vậy, Đào Đào gật gật đầu cười, "Em biết rồi.”
Chị Chu lớn hơn cô mười mấy tuổi, vì vậy nói chuyện giống như đang dạy con, "Không chỉ biết thôi đâu, còn phải nhớ kỹ."
Lúc này, chị nhìn hai bó hoa cúc cô đang ôm trong tay, chợt nghĩ đến điều gì đó, "Đúng rồi, thằng nhóc kia thế nào rồi? Cậu ta tỉnh chưa? ”
Đào Đào biết chị Chu đang hỏi ai. Cô khẽ thở dài, lắc đầu, "Còn chưa tỉnh.”
Chị Chu do dự một chút, rồi nói lời thật lòng: "Đã ba ngày còn chưa tỉnh, xem ra hy vọng cũng không lớn lắm. Em cũng đừng lãng phí thời gian và công sức trên người cậu ta nữa, tiết kiệm chút tiền cho mình có phải tốt hơn không? ”
Lời này không phải lạnh lùng vô tình, mà là phân tích một cách thực tế.
Buổi tối ba ngày trước, Đào Đào trên đường đi làm về, đạp xe ngang qua hồ Vân Sơn bỗng dưng có một người đàn ông toàn thân đầy máu xông ra từ ven đường. Hắn như cố tình lao về phía cô, đâm vào bánh trước xe đạp của cô rồi ngã gục xuống đất, sau khi ngã cũng không đứng dậy nữa.
Trong giây phút ấy Đào Đào rất sợ hãi. Thương tích trên người hắn thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng, dường như vật va trúng hắn không phải xe đạp, mà là xe đại G-180.
Ngồi sững trên xe một hồi Đào Đào chợt hoàn hồn. Cô hoảng hốt xuống xe, chạy đến bên cạnh người đàn ông kia. Ngồi xổm trên mặt đất, việc đầu tiên cô làm chính là đưa tay dò hơi thở của hắn.
May là hắn vẫn còn sống. Cô mau chóng gọi 120 và đưa người đàn ông đến Bệnh viện Nhân dân huyện.
Trải qua cấp cứu, người đàn ông không còn nguy hiểm tính mạng, nhưng tình trạng vẫn không lạc quan. Thương tích bên ngoài không nghiêm trọng, đáng lo nhất là nội thương, chấn động não khiến hắn chìm sâu vào hôn mê.
Từ lúc nhập viện đến nay đã tròn ba ngày, hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo. Càng khó khăn hơn chính là trên người hắn không có bất kỳ giấy tờ chứng minh thân phận nào. Bác sĩ chỉ có thể suy đoán hắn khoảng chừng 23, 24 tuổi.
Ngay cả điện thoại di động hắn cũng không có, không thể liên lạc với người nhà. Đào Đào đành phải tạm thời gánh trách nhiệm người nhà của hắn. Bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện, hơn nữa tài nguyên có hạn, nếu bệnh nhân không có người nhà phụ trách, rất có thể sẽ bị từ bỏ điều trị.
Cô cũng biết chị Chu có lòng tốt nhắc nhở cô, để cho cô biết lượng sức mình, nhưng cô không muốn bỏ cuộc nhanh như vậy. Dù sao đây cũng là một mạng người.
Suy nghĩ một chút, Đào Đào trả lời: “Đợi thêm hai ngày nữa đi.” Dừng một chút, cô cố bám lấy tia hy vọng, nói thêm một câu: “Nói không chừng anh ta cũng sắp tỉnh rồi.”
Chị Chu biết cô gái này lương thiện, thở dài bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu hai ngày sau cậu ta còn chưa tỉnh, e rằng sẽ không tỉnh lại được nữa. Em cũng không cần nhọc lòng. Chết nhanh chết gọn còn tốt hơn tình trạng dở sống dở chết.”
Lời chị nói cũng không phải sai. So với cả đời làm người thực vật, cái chết vẫn là một kết thúc nhân từ hơn cả.
Đào Đào khẽ cúi đầu, "Ừm.”
Lúc cô đến phòng bệnh của bà nội còn chưa tới 7:30. Thông qua ô kính trên cửa phòng, Đào Đào thấy rèm cửa sổ trong phòng còn chưa kéo ra, hẳn là bà vẫn còn ngủ.
Tay phải cô cầm hộp cơm giữ ấm, tay trái ôm hoa, rón rén đẩy cửa phòng ra, cố ý không quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh có ba chiếc giường. Chiếc giường bên trong là của một ông cụ hơn 80 tuổi, đã nằm đây một thời gian dài, không có con cái đến thăm, chỉ có một hộ lý mỗi ngày đến chăm sóc ông.
Giường ở giữa vẫn để trống. Bà nội của Đào Đào, Chu Hàn Mai, nằm trên chiếc giường cạnh phòng tắm.
Lúc Đào Đào đến, ông cụ còn thức, hộ lý lại không có ở đó. Bà nội cô còn đang ngủ.
Theo lẽ thường thì người lớn tuổi không ngủ nhiều. Trước khi bà nội bị bệnh, 5 giờ sáng là bà đã dậy. Nhưng bệnh ập tới như núi đổ, sau khi nhập viện cơ thể của bà trở nên suy nhược, bà hầu như ngủ cả ngày.
Đào Đào đến bên giường bệnh, khẽ khàng đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, sau đó thay bó hoa đã khô héo trong bình bằng một bó hoa cúc nhỏ mà cô vừa mang đến.
Cô ngồi trên chiếc giường ở giữa, chờ thêm 10 phút nữa. Bà nội vẫn ngủ say.
Đào Đào nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến giờ kiểm tra sức khỏe. Suy nghĩ một lúc, cô đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh đi lên tầng 17.
Tầng 17 là khoa nội trú của khoa ngoại thần kinh.
Khác với tầng 7, hoàn cảnh ở tầng 17 ban đầu rất xa lạ đối với Đào Đào, nhưng ba ngày qua cô đã tương đối quen thuộc với nơi này. Sau khi ra khỏi thang máy, cô đi dọc theo hành lang đến phòng bệnh số 1718.
Phòng bệnh số 1718 ở cuối hành lang, vô cùng yên tĩnh. Ở đây cũng có ba chiếc giường, trong đó hai chiếc để trống, chỉ có giường gần cửa sổ là có người nằm, chính là người đàn ông không rõ thân phận kia.
Người đàn ông vẫn còn hôn mê. Phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng hoạt động của máy móc. Rèm cửa sổ trong phòng che khuất ánh sáng, bên trong tối mờ.
Đào Đào đẩy cửa, nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh. Việc đầu tiên cô làm chính là kéo rèm cửa sổ.
Hai tấm vải màu xanh nhạt nhanh chóng được tách ra, ánh nắng rực rỡ tràn như nước ngập vào căn phòng, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo của cô gái, cũng chiếu lên giường bệnh sau lưng cô.
Ánh nắng sáng ngời chói mắt, Đào Đào theo bản năng nheo mắt lại. Cùng lúc đó, mí mắt của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cũng có chút lay động.
Đào Đào mở cửa sổ cho thông gió, sau đó xoay về phía tủ đầu giường, lấy bó hoa cũ đã khô héo trong bình ra, cắm hoa cúc tươi mới mang đến. Cô khom người, từ dưới gầm giường lấy ra một chậu nhựa màu trắng rồi đi vào phòng tắm. Khi trở ra, cô mang theo chậu nước ấm và một chiếc khăn trắng sạch sẽ vắt trên mép chậu.
Trở lại bên giường bệnh, cô đặt chậu rửa mặt lên tủ đầu giường, cầm lấy khăn cẩn thận nhúng nước, vắt khô, xếp thành hình chữ nhật ngay ngắn, bắt đầu lau mặt cho người đàn ông.
Lúc mới gặp người đàn ông này toàn thân đầy máu, lại là ban đêm, Đào Đào vốn không để ý mặt mũi của hắn như thế nào. Sáng sớm hôm sau khi đến phòng bệnh, cô mới nhìn rõ gương mặt hắn.
Hắn là một người đàn ông rất đẹp trai.
Dưới ánh sáng rực rỡ, làn da của hắn trắng lạnh, mặt như ngọc, góc cạnh rõ ràng.
Tuy hắn còn đang hôn mê, nhưng động tác của Đào Đào vẫn rất nhẹ nhàng. Cô dùng khăn mặt nhẹ lau trán hắn, sau đó là đôi mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhợt nhạt, đường cong gay go ở cằm.
Lau xong má của hắn, cô giặt khăn một lần nữa và bắt đầu lau hai bên tai.
Hình dáng tai hắn cũng rất đẹp, trắng nõn như được điêu khắc bằng ngọc.
Lau hết hai tai, Đào Đào lại nhúng khăn lông vào chậu. Kế tiếp, cô phải lau người cho hắn.
Hai ngày trước, lần đầu tiên lau cơ thể cho hắn cô rất xấu hổ. Nhưng y tá yêu cầu gia đình làm vậy để giữ cho cơ thể của bệnh nhân được sạch sẽ, không bị ghẻ lở.
Cô gái ở tuổi đôi mươi, lần đầu tiên tiếp xúc với cơ thể người khác phái, thật sự xấu hổ vô cùng. Suốt quá trình đó cô nhắm chặt mắt, làm cho qua loa.
Lần thứ hai cô cẩn thận hơn một chút, nhưng vẫn còn ngượng ngùng.
Hôm nay là lần thứ ba.
Đào Đào quyết định lần này phải lau thật kỹ, bởi vì người này có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa.
Đứng trước bờ vực giữa sống và chết, sự khác biệt giữa nam và nữ có đáng là gì.
Sức của cô có hạn, không giúp được quá nhiều, chỉ có thể giúp hắn giữ lại sự sạch sẽ và tôn nghiêm cho đến phút cuối cùng.
Người đẹp như vậy, không thể giữ lại trên đời này thật là đáng tiếc.
Đào Đào thở dài nuối tiếc, một lần nữa giặt sạch khăn lông, sau đó vắt khô rồi gấp lại, đặt ở bên chậu.
Áo khoác bệnh nhân may bằng vải màu xanh và trắng, cài bằng nút. Đào Đào bắt đầu từ nút áo trên cùng, cởi từng nút xuống. Chiếc áo hơi rộng, dần dần lộ ra l*иg ngực rộng và săn chắc của người đàn ông và đường cong rõ nét của cơ bụng.
Hai hôm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể đàn ông, Đào Đào thẹn đến mức hai má đỏ bừng, mạch máu gần như nổ tung.
Nhưng hôm nay cô đã không còn thứ cảm giác thẹn thùng này. Dù sao hắn cũng không sống được bao lâu, cho nên trong lòng cô chỉ còn lại sự tôn kính dành cho một người sắp lìa khỏi thế gian này.
Nhưng khi cô cởi tới nút cuối cùng, bên tai cô bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Cô đang làm gì vậy?”