Trâm Phượng

Chương 2

Cố Minh Chương hơn ta ba tuổi, bốn năm trôi qua, ta với Cố Minh Chương cũng có thể coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Dù rằng năm ta mười tuổi, hắn hại ta rơi xuống hồ rồi mắc bệnh hen suyễn, năm ta mười hai tuổi, hắn làm mất chiếc trâm vàng mẹ để lại cho ta trong một trận chọi gà, năm ta mười ba tuổi, hắn đưa ta đi hội đền Nữ Oa nương nương rồi để lạc ta…..

Nhưng dù ta khóc lớn đến mức nào, chỉ cần Cố Minh Chương cho một cây kẹo hồ lô, một viên ô mai nhỏ, nhất định có thể dỗ được ta.

Cố Minh Chương cho rằng ta dễ dỗ, lại không biết là vì ta thật sự thích hắn.

Thích hắn từ năm ấy, khi hắn mới mười ba tuổi.

Cố Minh Chương mười ba tuổi kéo ta ra sau lưng bảo hộ.

Nhưng dù ta khóc lớn đến mức nào, chỉ cần Cố Minh Chương cho một cây kẹo hồ lô, một viên ô mai nhỏ, nhất định có thể dỗ được ta.

Cố Minh Chương cho rằng ta dễ dỗ, lại không biết là vì ta thật sự thích hắn.

Thích hắn từ năm ấy, khi hắn mới mười ba tuổi.

Cố Minh Chương mười ba tuổi kéo ta ra sau lưng bảo hộ.Hôm đó chúng ta đi ăn trộm trái cây ở vườn của tửu phường phố đông, bị người ta bắt được, chưởng quầy tửu phường dẫn cả hai về phủ tố tội.

“Cha! Con sai rồi! Con không dám nữa!”

Cố bá phụ đương nhiên là rất tức giận, Cố Minh Chương ăn roi lằn mông.

Cố bá mẫu lại cảm thấy chuyện đó cũng không sao, chỉ trêu chọc ta: “Lệ nhi cứ đi theo Minh Chương nghịch ngợm vậy, cẩn thận sau này không gả được đâu.”

“Con sẽ cưới Lệ nhi làm nương tử!”

Cố Minh Chương kéo ta ra sau lưng bảo hộ, nói rất dõng dạc.

Cố bá phụ bị chọc cho bật cười, nhưng phạt quỳ vẫn không thể miễn.

Chờ mọi người đi rồi, Cố Minh Chương lặng lẽ dịch đến bên cạnh ta, lén đưa cho ta một trái mơ nho nhỏ, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Nè, bọn họ không biết ta còn giấu một trái.”

Trái mơ kia còn chưa chín, bị hắn giấu trong tay áo, hơi âm ấm.

Ta chợt nghĩ lại câu nói của hắn vừa rồi, mặt nóng lên.

Cố Minh Chướng sát lại, gần đến mức ta có thể thấy một tầng lông tơ mỏng phát sáng trên mặt hắn.

“Mau ăn đi, không phải muội thích ăn mơ nhất sao.”

Thấy ta không nói gì, Cố Minh Chương lại lải nhải: “Sao vậy? Muội lo ta bị đánh à? Không sao đâu, cha ta còn chưa ăn cơm, đánh chẳng đau gì cả.”

Ta đỏ mặt cắn một miếng trước mặt hắn, hắn mới yên lòng, cười với ta: “Ngon lắm phải không?”

Không ngon.

Vị của trái mơ kia đến bây giờ ta vẫn còn nhớ.

Đó là trái mơ chua nhất chát nhất ta từng ăn, cắn một miếng mà tê từ lưỡi đến tận ruột.

“……Ngon lắm.”

Nghe ta nói vậy, Cố Minh Chương cười, nhưng cười lớn làm vết thương trên mông bị cọ xát, hắn nhe răng trợn mắt: “Vậy được rồi, lần sau ta lại hái cho muội.”