Tiêu Tiểu Tiêu nâng chén lên cụng với đối phương, chân thành nói: “Đúng vậy.”
Tiêu Tiểu Tiêu có ký ức của kiếp trước, đương nhiên đã biết sau khi bộ phim này nổi tiếng, muốn đóng phim của đạo diễn Lâm khó đến cỡ nào.
Mà đối phương lại không quan tâm đến danh tiếng của diễn viên, cô chỉ để ý kỹ thuật diễn của bọn họ mà thôi.
Mặc dù Tiêu Tiểu Tiêu tự thấy bản thân rất nỗ lực, còn có thể gian lận vì có ký ức kiếp trước, nhưng cô ấy biết năng khiếu của bản thân không cao lắm, sau này sẽ cách yêu cầu của Lâm Tử Minh càng ngày càng xa.
Tiêu Lạc: “...”
Anh ta không nhịn được mà nghi ngờ nhìn về phía hai người kia, trong lòng chỉ có một ý nghĩ - hai tên nịnh hót!
Tiêu Lạc vừa nghĩ, vừa cố tình nhìn bạn gái cũ của mình thêm một chút, cảm thấy bản thân đã nhìn thấu cô ấy - người phụ nữ này đã bị thùng nhuộm của giới giải trí nhuộm màu rồi, muốn một lòng leo lên trên cao, cảm thấy nói chuyện yêu đương là lãng phí thời gian!
Vì không phải bị mọc sừng, hơn nữa, anh ta cũng nhìn thấy nỗ lực của Tiêu Tiểu Tiêu, cho nên bây giờ tâm trạng Tiêu Lạc cũng không khó chịu như vậy nữa.
Anh ta tự cho rằng mình vô cùng thấu tình đạt lý, thông cảm với hành động của bạn gái cũ, cảm thấy hai người không làm được người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè.
Cũng may Tiêu Tiểu Tiêu không đọc được tiếng lòng của anh ta, nếu không sẽ đánh anh ta một trận, sau đó sẽ mở toàn bộ video Lâm Tử Minh mắng chửi anh ta ra trước mặt anh ta nữa.
Lâm Tử Minh đi đến đã thấy phó đạo diễn đang cụng chén với Tiêu Tiểu Tiêu, sau đó ngửa đầu uống cạn, cuối cùng ngã lăn ra đất.
“Mấy người đừng tiếp rượu phó đạo diễn nữa. Tiểu Chu đâu? Đỡ Tiểu Triệu về đi.” Lâm Tử Minh không hề kinh ngạc trước cảnh tượng này, vô cùng thành thạo phân phó người, tìm đủ người giám hộ cho ngần ấy con ma men.
Xong việc, cô nhìn về phía Tiêu Tiểu Tiêu và Tiêu Lạc, thái độ vui vẻ hiếm thấy: “Lần này cũng vất vả cho hai người rồi.”
Tiêu Tiểu Tiêu lập tức đứng lên mời một chén: “Đâu có, cực khổ nhất vẫn là đạo diễn Lâm.”
Nịnh hót thật nhanh! Trong lòng Tiêu Lạc oán thầm một câu, sau đó không cam lòng yếu thế: “Hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác với đạo diễn Lâm.”
Lâm Tử Minh im lặng một lát rồi cười phá lên: “Chuyện này… thôi, đừng làm khó tôi nữa.”
Tiêu Lạc: “???”
Không hợp tác! Dù bộ phim này có hot thì anh ta cũng không hợp tác nữa! Để xem ai làm khó ai!
Tiêu Tiểu Tiêu đứng bên canh hơi khẩn trương: “Đạo diễn Lâm, vậy cô thấy… tôi thế nào?”
Lâm Tử Minh nhìn cô ấy, trầm ngâm một lúc: “Còn phải luyện tập thêm.”
Tiêu Tiêu Tiêu vui vẻ đáp: “Vâng! Tôi hiểu rồi! Cảm ơn đạo diễn Lâm.”
Tiêu Lạc: “...”
Đây cũng không phải nịnh hót, đây chính là la liếʍ!
Đương nhiên, cũng có người có suy nghĩ giống như Tiêu Lạc.
Ví dụ như trong bão bình luận lúc này.