Lâm Tử Minh lên tiếng: “Thuận tay. Anh không từ chối được cũng không sao, cứ nói với em, vì lợi ích sau này của bộ phim, em cũng sẽ đi.”
Thiệu Hi Cảnh sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên.
Vừa cười như vậy thì cảm giác nghiêm túc do ăn mặc và tướng mạo anh ta mang lại bỗng rút đi hơn một nửa, có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Có điều, trong mắt của khán giả phòng livestream, đây chính là một tên ngốc.
“Xong rồi, đây không chỉ là fan hâm mộ của chủ phòng, mà còn là fan não tàn nữa.”
“Xong rồi, thích mặt của chủ phòng còn có thể cứu, sẽ có ngày nhan sắc tàn phai, nhưng thích tài hoa của chủ phòng thì e là chìm đắm cả đời mất thôi.”
“Xem cái biểu hiện như tri kỷ này, tôi dám cá Tiểu Thiệu ngáo ngơ kia đang cảm thấy bản thân chính là Chung Tử Kỳ của chủ phòng.”
“Đáng tiếc, chủ phòng không phải là Du Bá Nha, chủ phòng là thiên lý mã tái sinh trở về!”
“Có lẽ chí ở thảo nguyên như chủ phòng sẽ dùng móng ngựa của mình đạp hỏng tất cả lốp xe dự phòng…”
Lâm Tử Minh không biết bão bình luận đã phân tích cô như vậy, cô nhìn sóng mắt lấp lánh trong đôi mắt Thiệu Hi Cảnh mà giật mình, tên nhóc này… sẽ không khóc đấy chứ?
Mặc dù cô không để bụng chuyện cô và nhà sản xuất buôn chuyện quá lâu, nhưng thứ bọn họ đang nói là phim ảnh, không phải nói về cuộc đời…
Lâm Tử Minh sờ lên túi, phát hiện cô không mang khăn tay hay khăn giấy, bèn rút một tờ giấy ăn trên bàn đưa qua.
Thiệu Hi Cảnh sửng sốt, tiếp nhận tờ giấy ăn, lễ phép trả lời một câu: “Cảm ơn.”
Sau đó, anh ta cầm giấy ăn, cẩn thận lau khóe miệng.
“Ngáo ngơ!”
“Siêu ngáo ngơ!”
“Tiểu Thiệu ngáo ngơ!”
Lâm Tử Minh: Nhóc khờ…
Không thể không nói, khán giả phòng livestream khách quan xem xét toàn bộ mọi chuyện, cho nên bọn họ đưa ra nhận xét rất chính xác.
Nếu như nói tính tình của Lâm Tử Minh càng nuôi càng khó chiều, thì tài hoa của cô đủ để khiến người ta xem nhẹ tính xấu đó, hơn nữa, cô còn rất biết thuận nước đẩy thuyền.
Sau khi phát hiện Thiệu Hi Cảnh là phan hâm mộ điên cuồng của mình, Lâm Tử Minh càng thêm không cố kỵ gì.
Những người hi vọng nhà sản xuất đến một chuyến thì đạo diễn Lâm sẽ thu liễm lại đang vô cùng thất vọng.
Cũng may, bọn họ phát hiện thời gian khổ cực của chính mình sắp kết thúc rồi.
Khi Lâm Tử Minh hô xong một câu cắt cuối cùng, sau đó hô “đóng máy”, cả trường quay im lặng một giây, sau đó vỡ òa trong tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Trong bầu không khí như thế này, Lâm Tử Minh cũng nở nụ cười.
Cho dù nghe được có người hô lên “Cuối cùng cũng thoát khỏi tra tấn ma quỷ của đạo diễn Lâm” cô cũng không hề tức giận.
Cuối cùng, đoàn làm phim “Vì Yêu Mà Tới” chính thức đóng máy sau ba tháng rưỡi liên tục quay chụp!