Thiệu Hi Cảnh do dự hỏi: “Vậy biên tập là…”
“Vẫn là nhà biên tập anh sắp xếp, em ở bên cạnh giám sát là được.” Lâm Tử Minh lên tiếng.
Biên tập là linh hồn của bộ phim.
Đó cũng là lý do vì sao ban đầu đạo diễn lại phải phân chia cảnh quay, sau đó mời người có chuyên môn đến vẽ lại bảng phân cảnh.
Đáng nhắc tới là, không ít đạo diễn cũng có bản lĩnh về hội họa, bọn họ vẽ không tệ, hầu hết phân cảnh đều do bọn họ tự vẽ, dù sao không có ai hiểu rõ ý đồ của đạo diễn hơn chính đạo diễn.
Như là Trương X Mưu, Phùng X Cương, Hắc O Minh… bảng phân cảnh hình người que của Khương X Văn là những trường hợp ngoại lệ hiếm hoi.
Khả năng hội họa của Lâm Tử Minh không tệ, lại thêm đời trước đã làm đạo diễn hơn hai mươi năm, quay mười mấy bộ phim, việc vẽ bảng phân cảnh đã trở nên quá quen thuộc.
Giống như bảng phân cảnh của “Vì Yêu Mà Tới” cũng vậy, sau khi cô tiếp quản cơ thể này, cô cũng thức thâu đêm để vẽ lại từng bảng phân cảnh.
Vì có bảng vẽ kỹ càng, cho nên khi biên tập không cần cô tự mình làm, mà chỉ cần ở bên cạnh giám sát là được.
Một nhà biên tập tốt có thể giúp bộ phim dệt hoa trên gấm, biên tập kém sẽ khiến đạo diễn không nhịn nổi mà tự thân vận động, làm một đạo diễn kiêm biên tập.
Dù sao Thiệu Hi Cảnh cũng xuất thân học viện Điện Ảnh, kiến thức thông thường như này chắc chắn anh ta sẽ hiểu.
Khi biết Lâm Tử Minh không tự mình biên tập, anh ta còn cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng anh ta cũng hiểu được: “Cũng đúng, dù sao lần này chính là phim mang mục đích thương mại, không cần đạo diễn Lâm đích thân biên tập.”
Lâm Tử Minh nhìn anh ta hồi lâu, sau đó hỏi: “Thiệu sư huynh, sao lúc đó anh lại chọn em làm đạo diễn bộ phim này?”
“Bởi vì anh đã xem bộ phim ‘Người Lạ Mất Tích’ của em.” Thiệu Hi Cảnh vừa nói chuyện, mười ngón tay anh ta vừa đan vào nhau, con ngươi ẩn dưới đôi mắt kính hơi lóe sáng.
“Đó là thời điểm anh rất chật vật, không biết tương lai nên đi theo hướng nào, lại vì hiểu rõ một vài chân tướng trong quá khứ mà tự chán ghét bản thân mình, không cách nào kìm chế được. Nhưng ‘Người Lạ Mất Tích’ của em đã thức tỉnh anh. Con người luôn tự đề cao bản thân mình, cũng quá coi trọng ánh mắt của người khác, cho rằng bản thân là trung tâm vũ trụ, ai ai cũng đánh giá sau lưng mình… cuối cùng mới hiểu ra được bản thân cũng không hề quan trọng như vậy…”
Lâm Tử Minh rơi vào suy tư.
Bộ phim của cô sâu sắc đến vậy sao?
Nếu như nói có điểm chung gì giữa Lâm Tử Minh của hai thế giới, thì một chính là tinh thần ham học, hai là tác phẩm đầu tay này.
Thiệu Hi Cảnh vẫn tiếp tục nói: “Sau cùng, lúc mà nhân vật chính rời nhà ra đi, ống kính biến mất tại đường chân trời trải rộng đã khiến anh xúc động, anh lập tức tỉnh táo lại, hiểu ra anh nên rời nhà, trốn đi nơi khác!”