Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Mọi Người Đều Là Người Công Cụ

Chương 2.4: 5 tỷ

Giám đốc Thiệu trầm ngâm một lát, túm lấy bàn tay nhỏ trước ngực, khẽ hỏi: “Vậy em biết diễn không?”

Cố Phỉ Phỉ hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hùng hổ: “Sao em lại không biết diễn chứ? Em đã rất cố gắng đó…”

Chuyện này thì hơi khó xử.

Giám đốc Thiệu suy nghĩ hồi lâu, an ủi cô ta: “Bỏ đi, chúng ta đổi một đoàn làm phim khác.”

Cố Phỉ Phỉ sửng sốt, hơi nôn nóng: “Vì sao? Lẽ nào giám đốc Thiệu lại phải cúi đầu trước một Lâm Tử Minh?”

Mặc dù Cố Phỉ Phỉ gây chuyện, nhưng cô ta không muốn từ bỏ cơ hội này.

Dù sao đây cũng là phim có vốn đầu tư khủng, nhân vật chính lại là sao hạng A, độ hot không tệ, cô ta lại chiếm được vai nữ 3, sau bộ phim này chưa chắc cô ta sẽ hot, nhưng ít nhất, cô ta không còn chỉ là cái danh hot girl mạng nữa.

Cho nên, dù biết Lâm Tử Minh không thích cô ta, cô ta vẫn phí hết tâm tư muốn trở lại đoàn làm phim.

“Không phải thế, Phỉ Phỉ, nếu đạo diễn Lâm đã không thích em, em còn không đạt tới yêu cầu của cô ta, tội gì em phải ở đoàn phim đó hành xác? Đạo diễn Lâm cũng đã nói có em thì không có cô ta, cũng không thể vì em mà đổi đạo diễn chứ? Cho dù anh đồng ý thì giải trí Tinh Quang cũng sẽ không đồng ý.”

Sau khi giám đốc Thiệu nói xong, ông ta dừng lại một chút, cảm thán nói: “Hơn nữa, em thật sự không đáng năm tỷ.”

Cố Phỉ Phỉ: “???”

Suýt nữa thì Cố Phỉ Phỉ tức phát khóc, nghĩ đến đây là bố đường bao nuôi mình, cô ta lại cắn răng nhẫn nhịn: “Vậy vị trí nữ 3 phải làm sao bây giờ? Anh đưa cho người khác sao?”

Cũng may, mặc dù giám đốc Thiệu hơi mê gái, nhưng cũng không dám nói là đưa cho một tình nhân khác, sợ cô em trước mặt sẽ bóp cổ ông ta xả giận mất.

Ông ta vỗ mông đối phương, dẻo mỏ nói: “Anh biết sao được? Anh đành phải bán một nhân tình cho đạo diễn Lâm, để cô ta tự mình đi chọn thôi, cô ta cũng không phản đối điều kiện này. Hơn nữa, cô ta đã nói đến lợi ích, em xem, nếu cô ta không kiếm được lời, anh có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta, cũng coi như thay em trút giận, đúng không?”

Cố Phỉ Phỉ suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng hơi cân bằng lại: “Vậy nếu cô ta kiếm được năm tỷ thì sao? Chẳng phải là sẽ không có chuyện gì à?”

Giám đốc thiệu cười ha hả: “Đó chính là cô ta giúp anh kiếm tiền, anh kiếm được tiền, không phải cũng là tiền của em sao? Em còn tức cái gì?”

Anh kiếm được tiền, hạn mức tiêu vặt mỗi tháng của tôi chắc gì đã tăng lên?

Cố Phỉ Phỉ vừa oán thầm, vừa giả vờ tươi cười dựa vào người giám đốc Thiệu, trong lòng nguyền rủa bộ phim này tốt nhất là thua lỗ.