Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 45

Cô đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đê cập đến chuyện hợp tác, Triệu Triết Minh nửa mừng nửa lo nói: ‘Giám đốc Thẩm, tôi có thể hỏi cô câu này.

được không, tại sao Giám đốc Thẩm lại chọn công ty Lăng Vân chúng tôi là đối tượng hợp tác vậy?”

Cô hơi nhướn mày: “Sao thế, hay Tổng Giám đốc Triệu cho răng công ty Lăng Vân các anh không đủ thực lực để hợp tác với chúng tôi?”

Triệu Triết Minh hơi bất ngờ với câu nói của cô, nhìn vào cô gái ngồi trước mặt, không ngờ một người còn trẻ tuổi xinh đẹp như thế lại chính là một bông hoa hồng gai.

Hai giây sau, Triệu Triết Minh lập tức mỉm cười: “Giám đốc Thẩm, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Giải quyết xong một chuyện lớn như thế, tâm trạng cô lúc này đã tốt hơn rất nhiều, cô nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Lam nói: ‘Không biết tên Tổng Giám đốc Trần đó sau khi biết được chuyện này có tức giận đến mức đau tim không nhỉ?”

Bọn họ đang muốn uy hϊếp cô, họ cho rằng Thẩm Thanh Ngọc cô dễ dàng để họ ức hϊếp như thế sao?

Việc cô hợp tác với Triệu Triết Minh đã nhanh chóng lan truyền trong giới, Trần Hạc Nhất biết chuyện, tối đó lập tức gọi điện cho cô, cô lạnh nhạt trả lời: “Tôi thấy công ty Lăng Vân hoàn toàn có đủ năng lực để hợp tác với chúng ta.”

Đầu dây bên kia Trân Hạc Nhất đang tức giận đến mức đỏ bừng mặt, phía bên này cô lại bồi thêm cho một câu nữa: “Hơn nữa lời đề nghị của Lăng Vân chỉ bäng % so với yêu cầu của Hoa Thước, thử hợp tác với một công ty mới, có gì là không thể chứ.”

Câu nói này thực sự khiến Trần Hạc Nhất tức chết, cô đã sớm đoán được chắc chăn anh ta sẽ phản đối, vì thế lúc cùng Triệu Triết Minh đàm phán, cô nói rõ rằng bên Vạn Tượng hy vọng Lăng Vân sẽ báo giá thấp hơn Hoa Thước, vì chỉ có như vậy cô mới có thể chặn họng được những kẻ khác.

Triệu Triết Minh là một người thông minh, cơ hội lần này cho dù không kiếm được nhiều tiền thì cũng chẳng sao, nhưng công ty Lăng Vân đang cần sự hợp tác lần này, đó chính là cơ hội để Lăng Vân phát triển.

Tắt máy, cô giãn cơ mày, nhìn ngắm những chiếc lá đang rơi ngoài cửa sổ, nét cười trên khuôn mặt càng rõ hơn: “Vụ này xem như đã thanh toán xong, tiếp theo đến lượt tính sổ với Bạc Minh Tâm rồi.”

Cũng thật trùng hợp, ngày mai là cuối tuần.

Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Ngọc Lam.

Thư ký Phó quả thực là một người làm việc tận †âm, đã muộn thế này rồi mà vấn có thể nghe điện thoại của cô: “Chị Thẩm, chào buổi tối.”

“Chào buối tối thư ký Phó, tôi có chuyện cần nhờ cô giúp.”

“Vâng, xin chị cứ nói.”

Cô cúi đầu uống một ngụm nước ấm, rồi tiếp tục: “Ngày mai tôi muốn giải quyết món nợ với Bạc Minh Tâm về chuyện tối hôm qua, cô phải tìm cách, thậm chí là trói cô ta cũng được, phải mang cô ta đến bữa tiệc tối mai giúp tôi.”

Phó Ngọc Lam trả lời rõ ràng: “Vâng, thưa Giám đốc.”

Cúp điện thoại, cô quay người đi vào phòng tắm.

Phải tắm rửa cho thật sạch sẽ, sáng mai ngủ dậy còn phải đi giải quyết rõ ràng với Bạc Minh Tâm.

Khi biết được hôm nay Thẩm Thanh Ngọc sẽ tính sổ với Bạc Minh Tâm, Trần Ánh Nguyệt vui vẻ suốt cả một ngày trời, chưa đến bảy giờ tối, cô ấy đã chạy đến chung cư của Thẩm Thanh Ngọc, phấn khích nói: “Tiểu Ngũ, tớ đã chuẩn bị thuốc cho cậu đây rồi, không để lại chút dấu vết nào đâu, đảm bảo sau 24 giờ sẽ không ai điều tra ra được!”