Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Bạc Minh Tâm, chậm rãi lấy thiệp mời trong túi xách ra: “Tôi tên là Thẩm Thanh Ngọc, phiền anh xem xem bên trên thiệp mời viết tên ai?”
Bạc Minh Tâm cười lạnh, giật thư mời lại: “Cô định lừa ai vậy? Tấm thiệp mời này chắc chắn cũng là giả! Thẩm Thanh Ngọc cô có thân phận thế nào ai mà không biết chứ? Rời khỏi nhà họ Bạc của tôi, cô còn có tư cách gì mà xuất hiện trong một dịp trang trọng thế này hả?”
“Tôi không đủ tư cách?”
Thẩm Thanh Ngọc không hài lòng với câu nói này, cô khế khit mũi, nhìn đám người đứng phía sau Bạc Minh Tâm, sắc mặt đanh lại, lạnh lùng nói: “Cô Bạc đây có thể đi hỏi cậu chủ Châu xem tôi có đủ tư cách hay không!”
Sau khi nghe tin, Châu Du Dân vội vàng đi tới, liếc nhìn Bạc Minh Tâm rồi lại nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh Du Dân, Thẩm Thanh Ngọc cô ta lén lút vào đây định ăn trộm đồ! Vừa rồi đến cả vòng tay của em cũng suýt bị cô ta cướp mất! Anh mau chóng nói bảo vệ đuổi hai tên trộm này ra ngoài đi, kẻo lát nữa các vị khách quý bị mất đồ có giá trị!”
Thẩm Thanh Ngọc nghe được những lời của Bạc Minh Tâm, tức giận bật cười: “Cô Bạc đây nói dối không thèm chớp mắt, bản lĩnh thật đấy.”
Châu Du Dân bị kẹt ở giữa, cố gắng giảng hòa: “Chắc chăn cố hiểu lầm gì đó thôi, cô Thẩm do anh mời đến đây mà. Minh Tâm, em hiểu lầm rồi.”
Ngay khi Châu Du Dân dứt lời, sắc mặt Bạc Minh Tâm lập tức tái nhợt đi.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, cô ta lại nghe chính miệng Châu Du Dân nói Thẩm Thanh Ngọc được nhà họ Châu mời tới.
Những người xem náo nhiệt xung quanh nhìn Bạc Minh Tâm rồi lại nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, sắc mặt Bạc Minh Tâm vần tái nhợ như vậy, ngược lại Thẩm Thanh Ngọc lại vô cùng bình tĩnh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng. Lúc này so sánh hai người bọn họ, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn nhận xem ai mới là người thật sự có vấn đề.
Mặc dù Bạc Minh Tâm không bằng lòng để Thẩm Thanh Ngọc đi như vậy, ngay cả khi chính miệng Châu Du Dân nói Thẩm Thanh Ngọc được anh ta mời đến, thế nhưng chuyện đã đến nước này, nếu như cô ta bỏ qua chuyện thì đêm nay cô ta sẽ phải là người cúi đầu chịu thua.
“Vậy thì em muốn cô ta phải xin lỗi em! Vừa rồi cô †a suýt lấy trộm vòng tay của eml”
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc bị Bạc Minh Tâm chèn ép một cách vô lý như vậy, trong suốt ba năm ở nhà họ Bạc, cô đã bị cô ta hãm hại không dưới 3 lần.
Bây giờ Bạc Minh Tâm lại giở trò như vậy, cô ta thật sự coi cô là kẻ ngốc sao?
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh tức giận đến run cả người, cô ấy vừa định lên tiếng thì Thẩm Thanh Ngọc đã giơ tay ngăn cô ấy lại.
Cô quay đầu liếc nhìn Trân Ánh Nguyệt khiến cô ấy ngây người một lúc, mãi sau mới phản ứng lại, chỉ đành nghiến răng kìm nén.
“Cô muốn tôi xin lỗi cô đúng không?”
Bạc Minh Tâm hừ lạnh: “Nói nhảm! Nếu không phải bị chúng tôi bắt tại trận, e rằng chiếc vòng tay này đã bị cô lấy đi rồi!”
Cô ta mở mồm ra là nói Thẩm Thanh Ngọc ăn trộm, thế nhưng từ khi Thẩm Thanh Ngọc bước vào bữa tiệc đến giờ, cô còn chưa lại gần cô ta lần nào.
Thẩm Thanh Ngọc. lấy ba ly rượu vang đỏ: “Tôi phạt ba ly, đủ chưa?”