Hai mắt anh tối sầm lại, kéo cửa xe ra nói: “Có chuyện gì à?”
“Dù gì đã đến rồi, không uống chút gì sao?”
Đáp lại anh ta là sự từ chối không thương tiếc của Bạc Minh Thành.
Đứng ở ven đường, Châu Du Dân nhướng mày liếc nhìn chiếc xe màu đen đang lao đi.
Hay là Bạc Minh Thành lái xe đi giải khuây? Nếu mình nói những lời này chưa chắc bản thân Bạc Minh Thành đã tin.
Nghe có vẻ thú vị rồi đấy!
Nhìn bóng dáng anh càng lúc càng nhỏ dần, cũng giống như đối với cô vợ cũ Thẩm Thanh Ngọc, anh đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Châu Du Dân hừ nhẹ một tiếng, định quay người đi vào tìm Thẩm Thanh Ngọc, nhưng nghĩ kĩ một lúc anh ta lại thôi, Thẩm Thanh Ngọc bây giờ có vẻ không muốn gặp anh ta lắm.
Tuy nhiên, Bạc Minh Thành cực kỳ hối hận vì chuyến đi này của mình. Châu Du Dân đã khơi dậy cảm xúc của anh cả trong lẫn ngoài, chẳng qua là cảm thấy anh có tình cảm với Thẩm Thanh Ngọc.
Tình cảm?
Khi anh chọn Thẩm Thanh Ngọc, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn vào đêm đó, hơn nữa cũng hay anh tìm được cô vợ.
Nhưng cuộc hôn nhân 3 năm nay thực sự không khiến anh có chút cảm động nào sao?.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Rõ ràng là không phải, nghĩ đến người đàn ông dịu dàng đứng bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, điều này khiến Bạc Minh Thành cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Anh tấp xe vào lề đường, mở cửa sổ, đặt tay lên trên đó, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Gương mặt của người đàn ông lạnh lùng hệt như ánh trăng trong làn khói thuốc.
Bọn họ đã ly hôn rồi, Thẩm Thanh Ngọc có bạn trai hay không, liên quan gì đến anh?
Tự mình chuốc lấy việc!
Bạc Minh Thành dập tắt điếu thuốc, sau đó anh khởi động xe, đi thẳng về nhà.
Tối qua cô có uống chút rượu, nên đã bắt taxi về nhà.
Mới sáng sớm, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trần Ánh Nguyệt.
“Chuyện gì thế?”
Còn chưa đến 8 giờ, Trần Ánh Nguyệt đúng là quá yêu cuộc sống này rồi!
“Tiểu Ngũ, cậu nổi tiếng rồi! Đoạn video biểu diễn của chúng ta tối hôm qua đã đăng lên mạng, bây giờ trên mạng mục tìm kiếm thịnh hành đều là “nữ thần chơi trống”, cư dân mạng đang xôn xao mong cậu hãy ra mắt, nữ thần của tôi cuối cùng cũng được toả sáng rồi!”
Cô bước đến bên cửa sổ, đưa tay kéo tấm rèm cửa “rẹt” một tiếng, nghe thấy lời của Trần Ánh Nguyệt, cô khẽ cau mày, có chút nghi ngờ: “Hai từ “cuối cùng” nghe có vẻ không đúng cho lắm?”
Đầu dây bên kia Trần Ánh Nguyệt đang vô cùng kích động đột nhiên có chút sửng sốt: “Ờ nhỉ, xin lỗi cậu, quên mất là cậu đã hot từ lâu lắm rồi!”
Lời của cô mặc dù có chút tự luyến, nhưng cô tự luyến như thế cũng là có nguyên nhân của nó, năm nhất đại học chỉ đăng tải một bức ảnh lên mạng xã hội, đã có rất nhiều công ty giải trí đến tìm cô, nhưng cô đều không gặp và thẳng thừng từ chối họ.
Nhiều năm như thế, bây giờ lại hot trên mạng, hai cừ “cuối cùng” quả thực không đúng cho lắm.
“Nên khiêm tốn và nhẫn nhịn.”