Bên trong câu lạc bộ có bật máy sưởi, thêm vào đó có rất nhiều người, Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi một lát đã cởϊ áσ khoác ngoài ra.
Trần Ánh Nguyệt dẫn một người đàn ông đến trong ánh đèn đầy màu sắc, khi họ bước đến gần Thẩm Thanh Ngọc mới nhìn thấy người đó là Lâm Thành.
Trần Ánh Nguyệt bước tới chỗ Thẩm Thanh Ngọc, khoác vai cô: “Tiểu Ngũ, còn nhớ cậu ấy chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Đương nhiên rồi.”
Sau năm năm vắng bóng, Lâm Thành càng ngày càng chững chạc.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn trước mặt, nhướng mày hỏi: “Cậu về từ lúc nào vậy?”
“Hôm qua.”
Lâm Thành ngồi xuống, cầm hai ly rượu lên, đưa cho Thẩm Thanh Ngọc một ly.
Đàm Anh Phương từ đằng xa chạy tới nói: “Ồ, Ban nhạc Summer của chúng ta tụ họp đầy đủ rồi!”
Đàm Anh Phương vừa dứt lời, Trần Ánh Ngọc đã nhảy dựng lên: “Cậu còn nói nữa, thật là!”
Nói xong, Trần Ánh Nguyệt hét lên với người đàn ông đứng cách đó không xa: “Cao Kều, mau lại đây đi!”
“Tớ nói này Ánh Nguyệt, năm nay tớ 27 tuổi rồi đấy, cậu cho tớ chút thể diện, đừng gọi cái biệt danh này nữa được không?”
Họ đang nói chuyện thì một người đàn ông với khuôn mặt đẹp như búp bê bất ngờ xuất hiện.
Trần Ánh Nguyệt thở dài: “Gọi cậu là Cao Kều đã là giữ thể diện cho cậu rồi đấy, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Cao Ngọc cũng sợ cô ấy, giơ tay lên đầu hàng: “Tớ sai rồi.”
“Thế còn tạm được!”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn hai người họ nói chuyện phiếm, dường như cô đang được quay trở lại quãng thời gian đi học.
Cô đang hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp thì bỗng nhiên Trần Ánh Nguyệt vỗ đùi nói: “Lâu rồi chúng ta chưa biểu diễn trên sân khấu nhỉ? Hôm nay là sinh nhật của tớ, tớ cũng bao gần như câu lạc bộ rồi, không thể lãng phí được! Hôm nay chúng ta sẽ trở lại thời vinh quang, các cậu thấy sao?”
Vừa nói xong, Trần Ánh Nguyệt đã gọi người tới bảo họ di chuyển nhạc cụ lên sân khấu.
“Đi nào, đêm nay tớ phải đốt cháy sân khấu!”
Sau bao nhiên năm trôi qua, Trần Ánh Nguyệt vẫn là một thiếu nữ cấp hai.
Thẩm Thanh Ngọc vừa định lên tiếng thì Trần Ánh Nguyệt đã kéo cô lên sân khấu, sau mấy cú đẩy của cô ấy thì Thẩm Thanh Ngọc cũng đã đi về phía dàn trống.
“Ánh Nguyệt, tớ…”
Cô đã không động vào trống 5 năm rồi, thế nhưng chưa kịp đợi Thẩm Thanh Ngọc nói hết, Lâm Thành ở bên cạnh đã đưa cho cô hai chiếc dùi trống: “Quên rồi sao?”
Thấy cô không nhận lấy, Lâm Thành khẽ thở dài.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, vươn tay ra nhận lấy dùi trống, xoay trên tay mấy vòng: “Sao có thể quên được chứ!”
Cô là thiên tài trong lĩnh vực này cơ mà!
Thẩm Thanh Ngọc ngồi xuống, đánh vài nhịp để thử âm thanh, tiếng đàn đột nhiên vang lên, hai người Trần Ánh Nguyệt và Cao Ngọc vô thức nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc.
Cảm nhận được ánh mắt của hai người họ, Thẩm Thanh Ngọc cong môi: “Sao thế? Quên rồi à?”