Lâm Nam Vũ cũng không dám tiếp tục ở lại đây lâu hơn nữa, cậu ta gật đầu, cúi người rồi vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành.
Anh đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đền sàn nhà một lúc lâu, sau đó quay người đi về phía ghế trong văn phòng, nhìn lướt qua bức tranh trang trí hình chú mèo ngây ngô trên bàn, giơ tay lên ném món đồ trang trí bằng sứ đó vào thùng rác.
Hay lắm!
Ba tháng sau.
Khách sạn Hi Nhĩ Đại, Lâm Thành.
Ngay sau khi Thẩm Thanh Ngọc và thư ký Phó Hoàng Lam ngồi vào chỗ của mình, hai người họ nghe thấy cô gái trước mặt chào hỏi người ở phía sau: “Tổng giám đốc Bạc.”
Ở Lâm Thành, không nhiều người mang họ Bạc, Thẩm Thanh Ngọc vô thức quay đầu nhìn lại, quả nhiên người đang bước tới chính là chồng cũ của cô, Bạc Minh Thành.
Ồ, đó thật sự là một vị khách quý thần bí khiến người ta ngạc nhiên.
Hà Thanh đứng ở bên cạnh, vừa đứng dậy vừa nở nụ cười tươi roi rói: “Tổng giám đốc Bạc, anh đến rồi. Đây là giám đốc Thẩm của Vạn Tương, cô Thẩm Thanh Ngọc.”
Nghe thấy tên của mình được nhắc đến, Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày đứng dậy nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, mỉm cười đưa tay về phía trước: “Tổng giám đốc Bạc, ngưỡng mộ anh đã lâu.”
Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng trước mặt mình, nhìn một người đã biến mất ba tháng liền trước mắt ấy dường như đã biến thành mọt người khác, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, mái tóc đen thẳng bây giờ đã thay đổi thành tóc xoăn màu hạt dẻ, thả ngang vai. Thư ký đứng đằng sua cô cũng nghiêng người cúi chào theo.
Lớp trang điểm hôm nay của Thẩm Thanh Ngọc rất tươi sáng, kẻ mắt đậm, đôi mắt mơ màng được đánh nhẹ một lớp phấn mắt màu đất.
Cô nhìn anh, nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói vô cùng trong trẻo, thái độ lịch sự, dường như hai người chưa từng quen biết.
Hình như sau khi ly hôn, cô sống rất tốt.
Ánh mắt Bạc Minh Thành tối sầm lại, liếc nhìn qua bàn tay đang đưa ra của Thẩm Thanh Ngọc, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn không cho cô chút thể diện nào.
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thanh Ngọc nhạt dần, cô vô thức thu tay lại, Hà Thanh đứng bên cạnh đổi chủ đề để thay đổi không khí.
Biểu cảm của Thẩm Thanh Ngọc vô cùng thoải mái, cô cười khúc khích khi nghe Hà Thanh nói, ánh mắt không nhìn về phía Bạc Minh Thành đến một lần.
Hà Thanh cũng thỉnh thoảng nhắc đến Bạc Minh Thành trong cuộc trò chuyện của mình, nhưng người đàn ông ngồi đó chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc đang ngồi đối diện với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng. Ngay cả Hà Thanh cũng nhận ra bầu không khí không ổn, vội vàng tán gẫu vào câu khách sáo, bữa cơm cứ như thế kết thúc.
Thẩm Thanh Ngọc không rời đi cùng bọn họ, sau khi bữa ăn kết thúc, cô và Phó Hoàng Lam quay người đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn Thẩm Thanh Ngọc cứ thể đứng dậy rời đi, Bạc Minh Thành cũng lạnh lùng thu hồi lại ánh mắt của mình, nhấc chân đi ra ngoài.
Lâm Nam Vũ đi theo phía sau, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thẩm Thanh Ngọc – người mà họ phải tìm kiếm suốt bao nhiêu lâu này, tối nay lại đột nhiên trở thành giám đốc của Vạn Tượng rồi xuất hiện trước mặt anh, còn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên chào hỏi Bạc Minh Thành.