Bây giờ, cô giống như một đứa trẻ đang chờ xin kẹo, sau khi hết lần này đến lần khác đều không lấy được, cô đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Dòng nước lạnh lẽo khiến cho Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo hơn. Hành động đêm qua của Bạc Minh Thành dường như có một thứ gì đó cứ thế bị phá vỡ.
Ba năm trôi qua, có lẽ bây giờ là lúc dừng lại rồi.
Thế nhưng, Trần Ánh Nguyệt nói đúng, phải ăn no mới có sức lực.
Khi hai người họ ăn sáng, hai y tá đi ra bên ngoài, bước đi rất nhẹ nhàng, giọng hai người họ nói chuyện cũng không lớn, thế nhưng Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đều có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Mợ chủ nhà họ Bạc cũng đáng thương quá! Mợ hai nhà họ Bạc cũng thật là độc ác! Cậu cả nhà họ Bạc xảy ra chuyện chưa bao lâu, giữ lại được đứa con thì bị cô ta hại chết!”
“Thế mới nói, kết hôn thì vẫn cần môn đăng hộ đối! Mợ hai nhà họ Bạc đó gia cảnh bình thường, được gả vào nhà giàu nên hoa mắt rồi làm sao mà có thể so sánh với mợ chủ nhà đó được chứ! Cũng không biết não cô ta chứa cái gì, tình cảnh nhà họ Bạc như thế mà đến cả một đứa trẻ cô ta cũng không buông tha. Người này thật sự quá hung ác…”
“Tiểu Ngũ, cậu đừng cản tớ, bọn họ cũng đâu có tận mắt chứng kiến mà còn nói chắc nịch như thế chứ! Toàn là bịa đặt!”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn ra ngoài cửa: “Kệ cho bọn họ nói đi.”
“Cậu đó! Từ bao giờ cậu lại dễ bị người ta bắt nạt thế chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc mím môi: “Tớ có biện pháp dự phòng rồi.”
“Cậu có biện pháp dự phòng gì chứ, biện pháp nào có thể…”
Thẩm Thanh Ngọc nói thầm bên tai Trần Ánh Nguyệt một câu khiến cô ấy sửng sốt hét lên: “Đây mới là Tiểu Ngũ mà tớ quen chứ!”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Giúp tớ làm thủ tục xuất viện với, tớ phải đi ly hôn.”
Khi Thẩm Thanh Ngọc đề cập tới chuyện ly hôn, khuôn mặt cô không một chút biểu cảm nào, giọng điệu ung dung, bình tĩnh nhưng lại chứa phần không nghiêm túc trong đó.
Trần Ánh Nguyệt còn tưởng là mình nghe nhầm, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Ngọc nói: “Cậu tìm giúp tớ đơn ly hôn trong vali với.”
Lúc này, cô ấy mới chắc chắn đây là thật!
Trần Ánh Nguyệt gần như không kìm nổi được, cô ấy đưa tay lên lau nước mắt. Ôi trời, cuối cùng con bạn thân của cô ấy đã nghĩ thông rồi, từ nay về sau, lũ khốn nạn nhà họ Bạc kia sẽ biến mất khỏi cuộc đời Thẩm Thanh Ngọc!
“Cậu ngồi đi để tớ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu! Ly hôn càng sớm càng tốt, ai thích nhảy vào hố lửa này thì cứ cho họ nhảy, chúng ta dại một lần là được rồi!”
“Đúng, ai thích nhảy thì mặc cho họ nhảy vào.”
Trần Ánh Nguyệt thật sự đã suy nghĩ về việc ly hôn của Thẩm Thanh Ngọc trong ba năm nay, ngay từ đầu cô ấy đã cảm thấy cuộc hôn nhân giữa Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành không có tương lai rồi.
Mặc dù là bạn thân từ nhỏ nhưng Trần Ánh Nguyệt cũng không khỏi khuyên can khi thấy Thẩm Thanh Ngọc như vậy, cô ấy vẫn luôn chờ đợi một ngày nào đó cô có thể tỉnh ngộ nhận ra và từ bỏ.
Suýt chút nữa cô ấy cho rằng mình không thể đợi thêm được nữa thì Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên lao vào người đàn ông tên Bạc Minh Thành.
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc nói rằng cô muốn ly hôn, Trần Ánh Nguyệt quả thực không muốn trì hoãn việc này chút nào. Cô cố gắng làm xong thủ tục xuất viện cho Thẩm Thanh ngọc rồi cầm tờ đơn ly hôn lên nói một lần nữa: “Cậu nảy ra ý định ly hôn từ lúc nào vậy? Cứ thế mà ra đi với hai bàn tay trắng, cái gì cũng không cần, như thế có phải là quá rẻ mạt cho tên chó Bạc Minh Thành không?”
Thẩm Thanh Ngọc cầm tờ đơn ly hôn, liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Trông tớ thiếu tiền lắm sao?”