“Cố Ninh, em đang làm gì vậy?” Phương Pháp đi đến xe liền thấy Cố Ninh đang đem vật tư trong ba lô xếp ra ghế, chất thành một ngọn núi nhỏ, ba lô này thoạt nhìn không lớn lắm, vậy mà dung lượng nhiều đến kinh người.
Chỉ thấy cô tùy tiện để lại một ít đồ ăn, còn lại đem dược phẩm mà Trang Thần yêu cầu và những vật tư khác để lại hết, sau đó cùng với Phương Pháp và Trang Thần nói: “Bây giờ tôi sẽ quay lại đường cũ, những vật tư kia để lại cho hai người.”
“Em có ý gì? Em định đi một mình?” Phương Pháp giật mình hỏi.
Trang Thần khoanh tay dựa vào cửa xe không nói gì.
“Đúng vậy.” Cố Ninh gật đầu.
Phương Pháp nói: “Anh đã nói sẽ cùng em đi tìm ba mẹ.”
“Tôi không biết sẽ mất bao lâu, khả năng là một tháng… hai tháng? Tôi sẽ tìm bằng được, đến khi nào tìm thấy mới thôi. Nếu anh hiện tại đi một mình, tôi sẽ đi cùng anh, nhưng anh vẫn còn có ba mẹ đang chờ mình ở nhà.” Cố Ninh nói xong chuyển hướng sang Trang Thần nói: “Phương Pháp rất có trách nhiệm, anh ấy vĩnh viễn không bao giờ phản bội người khác. Một mình cô đi thủ đô quá xa và nguy hiểm, có một người bạn đồng hành đáng tin tưởng là một điều rất quan trọng.”
Trang Thần nhìn thoáng qua Phương Pháp, gật đầu nói: “Tôi sẽ ở phía trước chờ cô ba ngày, hôm nay tính là ngày đầu tiên. Tôi sẽ ở thành phố Nam Ninh chờ cô hai ngày. Sau hai ngày này mà cô không tới, chúng tôi sẽ đi trước.”
Cố Ninh cười cười nói: “Cảm ơn.”
“Cô cũng nói, có một người bạn đồng hành rất quan trọng. Hơn nữa so với anh cảnh sát này, tôi cảm thấy cô đáng tin cậy hơn.” Trang Thần nhún vai nói.
Phương Pháp ở một bên có chút không biết nói gì.
Cố Ninh chân thành nói: “Hy vọng chúng ta còn có cơ hội đồng hành.”
Trang Thần gật gật đầu, sau đó nói: “Thuận buồm xuôi gió.” Tuy rằng cô cùng Cố Ninh ở chung không đến một ngày, nói chuyện với nhau không vượt quá một trăm câu, cũng không biết lai lịch của cô như thế nào, nhưng cô lại ngoài ý muốn, theo bản năng cảm thấy Cố Ninh là một người đáng tin cậy.
“Một đường cẩn thận, chú ý an toàn.” Phương Pháp nói. Anh tuy rằng cũng rất muốn đi cùng Cố Ninh, nhưng cô nói không sai, anh còn có ba mẹ đang ở nhà chờ.
Cố Ninh đeo ba lô trên lưng, tay xách theo đao, vẫy tay với bọn họ. Sau đó đi nhanh về hướng ngược lại, hòa mình vào bóng đêm.
Trang Thần cùng Phương Pháp nhìn theo Cố Ninh dần đi xa, đến tận khi không còn thấy bóng dáng của cô nữa mới đi về xe. Nhìn đống vật tư mà Cố Ninh để lại, họ cũng không biết nên nói gì.
Cố Ninh bước chân nhanh nhẹn, ở trên xe xóc nảy một ngày, nhưng cô không cảm thấy mệt chút nào, chỉ thấy hơi đói một chút, dù chưa đến nửa tiếng trước cô còn ăn một bát mỳ lớn. Cô tiện tay xé một gói bánh mỳ, vừa đi vừa ăn, liền tù tì ăn bốn cái mới cảm giác no bụng một chút.
Nhưng Cố Ninh cảm giác được chính mình đối với thịt có một loại khát vọng không thể diễn tả được, không khỏi có chút sầu lo, nếu đây là di chứng sau khi bị tang thi cắn. Vậy liệu về sau, sẽ có một ngày cô cũng sẽ trở nên giống tang thi, ăn thịt đồng loại không?
Cố Ninh suy nghĩ xong cảm thấy có chút ớn lạnh trong người.
Cô cũng không nghĩ ra được cách giải thích nào khác, cũng không thể trì hoãn, chỉ có thể tạm thời đem suy nghĩ đáng sợ này áp xuống, suy xét vấn đề hiện tại.
Bọn họ nói ba mẹ dừng lại để tìm cô, vậy khẳng định là họ quay về đường cũ đi. Hơn nữa chân ba Cố đang bị thương, sẽ bị chậm lại không ít thời gian. Nhưng một đường này không an toàn, Cố Ninh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mẹ Cố dẫn theo ba Cố đang bị thương đi lại sẽ khó khắn như thế nào, bọn họ chính là muốn chết cùng một chỗ với cô… Cố Ninh không dám nghĩ nhiều, hít một hơi thật sau, một lần nữa tăng tốc chạy về phía trước.
Bây giờ mới có sáu giờ ba mươi, chân trời mới xuất hiện một vài tia sáng, mặc dù là mạt thế, mặt trời vẫn như cũ, từ phía đông dần dần ló dạng.
Lúc này, nếu là thời đại hoà bình, giờ này chắc đa số mọi người còn đắm chìm trong giấc mộng.
Nhưng đây là mạt thế, một tiếng hét sợ hãi đã đánh vỡ sự yên lặng nơi đây.
“Chạy, mau chạy, chạy mau!” Theo đó một loạt tiếng kêu sợ hãi, hoàn toàn không có tổ chức, một đám người vào sáng sớm gió lạnh liều mạng chạy như điên. Có thể thấy có đến hơn một trăm người đang bị tang thi đuổi theo, mà làm người ta càng cảm thấy khủng bố chính là, đám tang thi này tựa hồ như chạy rất nhanh, không phải là tập tễnh từng bước, mà là chạy! Tốc độ trung bình của tang thi chậm hơn con người, nhưng đáng sợ nhất là, bọn chúng không bao giờ biết mệt mỏi, nên tình hình bây giờ còn nguy cấp hơn!
Số lượng bọn họ lớn hơn số lượng tang thi gấp mấy lần, nhưng không một ai có ý định dừng lại gϊếŧ chúng. Tất cả đều liều mạng chạy về phía trước, trong lòng chỉ có một ý niệm, chạy, chạy, chạy! Chỉ cần chạy đến nơi an toàn bọn họ sẽ không sao! Thỉnh thoảng có vài người bị tụt lại phía sau ngay lập tức bị tang thi bắt lấy, vài con tang thi xung quanh liền xúm lại ăn ngấu nghiến khiến cho khung cảnh càng thêm thê lương! Tiếng hét theo gió đêm truyền đi xa, làm người ta phải sởn tóc gáy!
“A!!!! Trình Minh! Cứu tớ!” Chỉ nghe được phía cuối đội ngũ có một giọng nữ vang lên, Trình Minh nghe được tên của mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoàng Mộng Dao bị một con tang thi dáng người thấp bé bắt được mái tóc dài của cô ta. Trong khoảng thời gian ngắn cô ta không thể tránh thoát được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa không cho con tang thi kia cắn được mình. Không ngừng có người chạy qua, nhưng không có một ai định giúp cô ta.
Trình Minh do dự trong nháy mắt liền cắn răng chạy qua cứu người, mới vừa chạy không được hai bước thì đột nhiên bị người đang chạy bên cạnh túm chặt, cổ đạo trưởng thấp giọng quát: “Ngươi không muốn sống nữa à! Hiện tại ngươi qua đấy chính là muốn cùng chết với cô ta!”
“Trình Minh!!!! Cứu mạng!!!” Bên kia Hoàng Mộng Dao vẫn hét chói tai, lại đưa tới càng nhiều tang thi tới vây quanh. Cô ta nhìn phía bên này, thấy Trình Minh bị cổ đạo trưởng giữ chặt, cảm thấy Trình Minh sẽ không đi cứu mình, nước mắt ngoại trừ sự sợ hãi còn là sự tuyệt vọng.
Mà lúc này, Trình Minh cũng bất lực quay người đi.
Đang lúc Hoàng Mộng Dao đã hoàn toàn buông xuôi, miệng con tang thi kia chỉ còn cách cô một khoảng thì đột nhiên! Cái miệng đang mở rộng chuẩn bị cắn lấy cô lại phát ra một tiếng gào rống thảm thiết! Sau đó, toàn bộ con tang thi kia bị xiên một phát giữa ngực rồi hất văng ra ngoài.
Hoàng Mộng Dao còn hốt hoảng không biết chuyện gì đã xảy ra, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lên, một giọng nói vang lên từ bên trên: “Không muốn chết thì gϊếŧ nó.”
Cô theo bản năng nhận lấy đao, bỗng nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc vàng rực của một cô gái, một tay vẫn còn cầm đao, tay còn lại tùy tiện đem cây gậy nãy còn xuyên qua ngực con tang thi kia ném đi. Bên cạnh còn có xác một con tang thi bị chém đứt cổ.
Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy thân hình yếu ớt hướng về phía những tang thi đáng sợ đó, trong lòng cô liền dâng lên một cỗ dũng khí. Sau đó, cô nhìn xuống đao trong tay, nhắm mắt lại kêu to, giơ cao tay hướng tới một con tang thi gần mình nhất chém thẳng vào đầu!
Phụt —— một tiếng.
Một chất nhầy tanh tưởi bắn ra tung toé, Hoàng Mộng Dao run rẩy mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mắt mình là một khuôn mặt thối rữa của tang thi đã bị cô chém làm đôi, cặp mắt màu xanh lá cây mất dần ánh sáng. Lúc này ánh mắt cô ngập tràn kinh ngạc, chỉ nghe phịch một tiếng, chỉ thấy con tang thi kia ngửa ra đằng sau, đập mạnh trên mặt đất, không còn động đậy nữa.
Trình Minh vọt tới trước Hoàng Mộng Dao cách khoảng hai mét, kinh ngạc nhìn đầu con tang thi kia bị chém thành hai nửa mà ngã xuống đất.
Hoàng Mộng Dao nắm đao nhìn con tang thi bị chính mình chém trên mặt đất, nằm cứng đờ ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt, phảng phất còn không có ý thức được chính mình đã làm gì.
Thẳng đến khi người bên cạnh hét lên bên cạnh: “Còn không chạy mau! Muốn chết à?!”
Cô mới bừng tỉnh, phục hồi lại tinh thần lại. Theo bản năng nắm chặt đao trong tay, chạy theo cô gái có mái tóc vàng rực kia.
“Mau mau mau! Bên này!” Chỉ thấy phía trước khoảng trăm mét cổ đạo trưởng đang liều mạng vẫy tay với bọn họ.
Bên này tất cả mọi người đều hướng tới phía bên kia chạy qua.
Bên kia là một cái cổng sắt, phía trong là một con ngõ, có thể cùng lúc ba người đi vừa.
“Cố Ninh?!” Cổ đạo trưởng nhìn thấy Cố Ninh, cằm liền muốn rơi xuống đất: “Ngươi lại từ nơi nào chui ra vậy?!”
Chờ người cuối cùng tiến vào, cổ đạo trưởng vội vàng khóa cổng lại, không đến ba giây liền có một con tang thi đã đuổi tới đây, mạnh mẽ lao vào song sắt trên cửa.
Cổ đạo trưởng sợ tới mức lùi lại vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, không ngừng nói với mấy người đứng sau: “Chạy mau, chạy mau!”
Cố Ninh đột nhiên xoay người đến phía cánh cổng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con đao trong tay hung hăng mà hướng tới, không ngừng đâm vào khe cửa sắt, chọc thẳng vào mặt tang thi! Trực tiếp đem đầu của tang thi đâm xuyên qua, mắt cũng không thèm chớp. Liên tục đâm, khiến cho đám tnag thi bám vào cửa đều bị cô giải quyết hết.
Ánh mắt của mọi người từ kinh ngạc biến thành khϊếp sợ, nhất là Trình Minh.
Cố Ninh rút đao từ đầu tang thi ra, con tang thi cuối cùng cũng ngã xuống, cô không thèm liếc mắt một cái liền xoay người liền đi.
“Hiện tại gϊếŧ thêm một con tang thi, về sau lại thêm một phần an toàn.” Cố Ninh lời ít mà ý nhiều ném lại một câu như vậy, sau đó dọc theo con ngõ đi về phía trước.
Vài người nhìn nhau, trong lòng đều có chút khác thường, sau đó đều đi theo.
Cổ đạo trưởng đã từng thấy Cố Ninh gϊếŧ tang thi, bất quá lúc đó là buổi tối. Lúc cô trực tiếp đâm đao vào đầu tang thi, ông không thấy Cố Ninh ra tay như thế nào, nhưng lần này, ông thấy rất rõ, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Cố Ninh liền có chút thay đổi.
Người khϊếp sợ nhất chính là Trình Minh. Trong ấn tượng của cậu, Cố Ninh vẫn luôn là cô gái hành xử nhã nhặn, ngôn từ, cử chỉ đều thập phần ôn hòa. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên khi thấy cô mỉm cười ở nhà ga tàu hỏa. Trình Minh thật sự là rất khó để đem ấn tượng đầu tiên của mình với Cố Ninh so sánh với bóng dáng hừng hực ý chí chiền đấu của Cố Ninh bây giờ để liên hệ với nhau.
Ánh mắt Hoàng Mộng Dao nhìn Cố Ninh lại càng phức tạp.
Những người còn lại đều yên lặng đuổi theo Cố Ninh.
So với tâm tình phức tạp của bọn họ, Cố Ninh lúc này trong lòng lại là có vài phần ảo não.
Cô đuổi theo một đêm, mà trên đường đều không có phát hiện tung tích của ba mẹ. Bây giờ không cẩn thận đυ.ng phải một đàn tang thi, vất vả dựa vào ưu thế tốc độ của mình mới thoát khỏi, kết quả lại đυ.ng phải nhóm người này.
Vào lúc cô cứu Hoàng Mộng Dao, cô thậm chí còn không nhìn thấy rõ đó là ai.
Cô cứu người cũng không phải xuất phát từ tấm lòng. Mà là cô cho rằng với thế giới bây giờ, cứu thêm một người chính là đang gϊếŧ thêm một con tang thi, về sau có thể an toàn nhiều hơn một phần.
Để có thể đảm bảo an toàn của mình và ba mẹ, Cố Ninh cũng không định “bủn xỉn”.
Nhưng đã trải qua sự phản bội, Cố Ninh đã không còn ngập tràn thiện chí, cô thu lại dáng vẻ ôn hòa mà trở nên lạnh lùng, xa cách với tất cả mọi người.
Cô chỉ là nghĩ đến hy vọng, có lẽ vào một ngày, tất cả tang thi đều sẽ bị gϊếŧ chết, thế giới sẽ khôi phục nguyên vẹn như trước kia.
Đây như một loại an ủi tâm lý, nhưng cũng là có thêm hy vọng, mới càng có thêm dũng khí tiếp tục ở thế giới này sống sót.
Đi hết con ngõ hẹp phía trước là một cái sân và một ngôi nhà ba tầng. Trong sân còn có hai chậu xi măng đúc thành bồn hoa, bên trong còn có vài loại hoa. Nổi bật nhất là hai khóm hoa quế, lúc này vừa đúng mùa hoa quế nở khiến cho toàn bộ sân đều tràn ngập hương hoa quế. Đem một mùi hôi thối của cỗ thi thể kia che lấp hoàn toàn.