Cố Ninh cứ như vậy ngồi yên trên mặt đất, sau đó đột nhiên đứng lên
chạy tới cánh cửa kia, lần này cô không chút do dự vặn mở cửa, nháy
mắt tiếp theo, cô liền đứng ở trong phòng ngủ trong nhà, mà thời gian
hiển thị trên đồng hồ treo tường là 3 giờ rưỡi sáng.
Cố Ninh che kín miệng mới có thể làm mình không kích động đến mức thét chói tai!
Ba Cố mẹ Cố phát hiện con gái mình qua một buổi tối giống như đã thay đổi thành một người khác, không còn sự suy sút uể oải ỉu xìu như lúc mới về nhà, mà trở nên thần thái sáng láng, tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
"Ba, mẹ, hôm nay con muốn đi ra ngoài một chút." Cố Ninh ăn cơm sáng xong nói.
Mẹ Cố và ba Cố liếc nhau, đều có chút vui mừng khôn xiết nói:
"Được, mẹ đi cùng con."
Cố Ninh vốn tính toán một mình đi ra ngoài, nhưng nhìn vẻ mặt vui sướиɠ kia của mẹ, lời cự tuyệt dạo qua một vòng bên miệng vẫn nuốt
xuống.
"Anh ở nhà dọn dẹp nhà cửa, khi em và Ninh Ninh trở về muốn được
ăn cơm và đồ ăn nóng!"
Trước khi ra cửa mẹ Cố dặn dò ba Cố.Ba Cố cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời xong liền tiếp tục xem báo chí, chờ đến sau khi cửa đóng lại mới đỡ đỡ gọng kính viễn thị nói thầm:
"Nói giống như ngày thường không phải là tôi dọn dẹp nấu cơm vậy."
Vừa ra khỏi cửa xuống lầu liền gặp được cô Vương nổi danh nhiệt tình trong chung cư. Cô đang từ dưới lầu xách túi hoa quả đi lên, vừa thấy Cố Ninh liền sửng sốt một chút, sau đó đầy mặt tươi cười nói: ‘’Ôi chao! Ninh Ninh! Đã lâu không gặp! Sao cháu trở lại cũng không đi ra ngoài một chút."
Cố Ninh lại là vẻ mặt vô biểu cảm nhìn cô ta, trên mặt không tươi
cười, không đáp lời, chỉ từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống cô ta.
Cô Vương bị Cố Ninh dùng ánh mắt này nhìn trong lòng có hơi chút rợn rợn, thầm mắng tà môn, trên mặt cũng lộ ra một tia xấu hổ, chuyển hướng nói với mẹ Cố: "Kiều Đệ, Ninh Ninh đây là làm sao vậy? Không ổn lắm."
Mẹ Cố cũng không biết Cố Ninh đột nhiên làm sao, chỉ có thể nói:
"Ngại quá, Mai Phương, Ninh Ninh khả năng thân thể còn chưa quá thoải mái, chị đừng để ý."
"Xin lỗi. Mẹ con cháu vội ra cửa, không nói chuyện phiếm với cô được." Cố Ninh nói xong liền lập tức kéo mẹ Cố đi xuống lầu.
"Hừ, mất tích ba tháng, nhiễm một mái tóc vàng trở về, không chừng
là bị bắt đi làm gái, còn giả vờ thanh cao cái gì."
Cố Ninh nhíu mày một chút, thính lực của cô cũng tiến hóa, ngay cả
âm thanh của Vương Mai Phương ở lầu 3 cũng nghe được, xem ra thính lực quá tốt cũng là một vấn đề."Ninh Ninh, sao con đột nhiên có thái độ với cô Vương kém như vậy."
Mẹ Cố không nhịn được hỏi.
Cố Ninh vừa định nói không có việc gì, lại đột nhiên xoay ý niệm, nói:
"Ngày hôm qua con đi ra cửa đổ rác nghe được cô ấy nói cùng người
khác, con mất tích ba tháng, nói không chừng là bị người ta lừa đi làm
gái."
Mẹ Cố gần như là nháy mắt phát hỏa lên: "Vương Mai Phương thật
sự nói như vậy?!" Nói xong, định quay trở về: "Không được! Mẹ đi tìm
cô ta!"
"Bỏ đi, mẹ. Dù chúng ta có đi tìm cô ấy đối chất, cô ấy cũng sẽ sống
chết không chịu thừa nhận, không cần thiết phải cãi nhau, về sau chúng
ta cách cô ấy xa một chút là được." Cố Ninh vội vàng kéo mẹ Cố lại.
"Vương Mai Phương này thật là không nhìn ra được, tốt xấu gì cũng
làm hàng xóm hơn hai mươi năm, còn nhìn con lớn lên! Ngày thường mọi
người ở bên nhau đều cười ha hả, không nghĩ tới sau lưng miệng lại dơ
như vậy, Ninh Ninh, chúng ta không để ý tới loại người này! Lần sau nếu
cô ta muốn nói chuyện với con, con cứ coi như không nghe được, không cần để ý!" Mẹ Cố nói.
Cố Ninh liền cười cười, nói: "Hôm nay con không phải là đã làm như
vậy sao."
"Là mẹ đã khiến con phải chịu ấm ức." Mẹ Cố đỏ hai mắt, nghĩ ngay cả Vương Mai Phương ngày thường thoạt nhìn hiền lành, lại ở sau lưng nói như vậy, những người khác không chừng còn nói nhiều lời khó
nghe hơn, còn bị Ninh Ninh chính tai nghe được, trong lòng con gái có bao nhiêu khổ sở chứ.
"Ai nha! Mẹ còn nghĩ đưa con đi dạo phố không? Mẹ còn như vậy
con đưa mẹ trở về đó." Trong lòng Cố Ninh chua xót, trên mặt lại là tươi
cười. Vương Mai Phương đối với ai cũng cười ha hả, lại ở sau khi mạt
thế tiến đến, đã từng có một lần vì mạng sống của chính mình mà coi
mẹ cô như tấm chắn, nếu không phải nhờ có cô, lần đó mẹ cô đã bị tang
thi cắn.
Mẹ Cố vội không ngừng lau nước mắt, sau đó nói: "Đi đi đi, không
nói không nói."
Sau đó hai người liền lại vừa nói vừa cười đi xa.
"Ai nha, Ninh Ninh, con mua kính viễn thị làm gì? Ba con không phải
đã có một cái sao." Mẹ Cố thấy Ninh Ninh mua kính viễn thị liền hỏi.
"Có thể đặt ở trong nhà để dự phòng, bằng không thời điểm bị hỏng
muốn đi mua sẽ rất phiền toái." Cố Ninh cười nói."Ai nha, Ninh Ninh, con mua con dao lớn như vậy làm gì!" Mẹ Cố
khϊếp sợ nhìn Cố Ninh cản lại một nam nhân trung niên cõng ba lô đựng
dao đi qua lại trên phố rao hàng.
Cố Ninh một bên nghiêm túc nghe bác bán dao người dân tộc thiểu số
giới thiệu, một bên thuận miệng nói với mẹ Cố: "Mua trở về có thể cắt
dưa hấu."
Cuối cùng, mẹ Cố và Cố Ninh xách hai chiếc túi lớn về nhà, ba Cố
nhìn thấy, sợ ngây người: “Hai mẹ con mua hết cả cửa hàng nhà người ta
về sao?”
Tổng cộng bốn chiếc túi siêu thị to, trong đó đựng đầy các loại bánh
quy, xúc xích, bánh mì, sô cô la, thậm chí còn có cả lương khô.
“Cũng không có cách nào, con gái của anh cái gì cũng muốn mua.” Mẹ
Cố bất lực nói, dọc đường bà đã cố thuyết phục cô, nói rằng ăn những
thứ này không tốt cho cơ thể, nhưng Cố Ninh cứ thấy những thứ vừa ăn
được vừa có thể bảo quản lâu đều mua, bà cũng không muốn làm cô mất hứng, liền thỏa hiệp.
Ba Cố chỉ đành nói: “Được được được, Ninh Ninh vui là được. Được
rồi, hai mẹ con mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.”
Cố Ninh nóng lòng như lửa đốt, ăn xong bữa tối liền dặn dò ba mẹ:
“Ba mẹ, ngày mai con muốn ngủ bù, nếu con không tự dậy thì đừng gọi
con dậy nhé.”
Cô chuyển bốn túi thức ăn vào phòng ngủ của mình. Sau khi xác nhận
cửa đã khóa, Cố Ninh rút chiếc hộp dưới tủ, lấy ra một bộ đồ thể thao có
mũ trùm đầu, thay giày thể thao, lại kéo chiếc ba lô lớn trong tủ ra, để
vào một phần lương khô, sô cô la, hai bình nước khoáng lớn. Cô thử đeolên người, cảm thấy ba lô vẫn còn rất nhẹ, lắc lắc sau lưng mấy cái,
cảm giác giống như đang đeo ba lô rỗng. Cô lại đặt thêm một ít đồ vào,
vẫn rất nhẹ, cho đến khi toàn bộ ba lô được nhét đầy, không còn nhét
thêm được nữa, Cố Ninh cuối cùng cũng cảm thấy hơi nặng.
Xem ra, không chỉ thị giác, thính giác, mà ngay cả sức mạnh của cô
cũng tiến hóa. Cố Ninh cảm thấy hơi lo lắng, sự tiến hóa không rõ
nguyên nhân như vậy luôn khiến người ta cảm thấy hoang mang. Nhưng đồng thời, cô cũng hài lòng với sự biến đổi của bản thân, điều đó có nghĩa cô có thể sống sót tốt hơn trong mạt thế, bảo vệ được những
người cô muốn bảo vệ.
Sau khi bình ổn sự hưng phấn vì có thể trở về từ mạt thế, Cố Ninh đã
suy nghĩ thật lâu. Cô dám chắc rằng hai thế giới này đều có thật, nghĩa
là, ba mẹ Cố ở đây là thật, và ba mẹ Cố ở mạt thế cũng là thật. Cô không thể quên được ba mẹ Cố trong thế giới kia, không thể giả vờ như họ không tồn tại sau đó sống hạnh phúc ở thế giới này. Cô phải bảo vệ họ, chưa kể, hiện giờ cô còn có khả năng bảo vệ họ nhiều hơn.
Cố Ninh lại đổ tất cả những thứ trong ba lô của mình ra, sau đó chọn
một số nhu yếu phẩm cần mang theo, bao gồm rất nhiều thuốc cô vừa
mới mua trong hôm nay. Chấn thương ở chân của ba cô ban đầu không
quá nghiêm trọng, nhưng vì không có thuốc điều trị nên dẫn tới chuyển
biến xấu, hiện tại nếu không nhanh chóng xử lý sẽ càng trở nên nghiêm
trọng hơn.
Cố Ninh nhìn đồng hồ trên tay, thời gian hiển thị là 7 giờ 15 phút, cô
nắm chặt dao, trong đầu hiện lên khung cảnh ở mạt thế, mở mắt ra, cô
đã xuất hiện trong căn phòng màu trắng kia. Cố Ninh chạy đến cửa, định
mở ra, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bỏ qua cái gì đó… trong đầu
chợt lóe lên.
Đúng rồi, cô gần như đã bỏ qua một vấn đề lớn.
Mỗi lần cô mở cửa, địa điểm đi đến dường như đều là nơi cô đã biến
mất trước đó.
Như vậy nếu bây giờ cô mở cửa, cô sẽ xuất hiện ở nhà để xe ngầm?!
Cô có thể tưởng tượng ra biểu cảm của những người đó khi nhìn thấy cô
đột ngột xuất hiện.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô vẫn nên đợi đến nửa
đêm.
Cô ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhìn đồng hồ, lúc này mới có 7 giờ
25 phút.Đợi đến khi những người đó ngủ, ít nhất phải sau 10 giờ, còn hai
tiếng rưỡi nữa.
Thời gian chờ khá lâu.
Đây là một căn phòng trống, mặc dù diện tích rộng, nhưng chỉ cần
liếc mắt một cái là có thể thấy được hết mọi thứ.
Để gϊếŧ thời gian, Cố Ninh xé một gói bánh ra ăn tạm.
Thật sự là bữa tối đã ăn quá nhiều, bây giờ cô không thể ăn thêm
được nữa, nhìn đồng hồ, mới 7 giờ 45 phút, Cố Ninh chán nản, chỉ có thể
đi bộ đến chỗ cánh cửa màu đen, bắt đầu nghiên cứu.
Chất liệu nhìn có vẻ giống với cửa gỗ, màu đen trên cửa không giống
như là được sơn lên, mà như thể được làm ra từ chính thân cây gỗ màu
đen. Cô đặt tay lên cánh cửa, chạm vào liền thấy từ tay truyền đến một
cảm giác lạnh lẽo. Cô ngước lên nhìn vòng tròn trên cánh cửa.
Kim đồng hồ màu vàng vẫn nằm chính giữa không nhúc nhích.
Cố Ninh giống như lần đầu tiên mở cánh cửa đen kia, ma xui quỷ
khiến vươn tay ra, khẽ di chuyển kim đồng hồ về phía màu trắng, cũng
không có gì thay đổi.
Cố Ninh nghiên cứu mãi không tìm ra được cái gì, liền bỏ cuộc, dùng
đồng hồ đặt báo thức 10 giờ. Cô nằm xuống đất nhắm mắt lại, nhưng
không biết có phải do quá phấn khích hay quá lo lắng hay không, mãi vẫn
không ngủ được, vì thế liền nằm trên đất suy nghĩ miên man.
Không biết như thế nào, cô lại nhớ đến ngày cô bị mọi người bỏ lại
phía sau, sau đó bị tang thi cắn.Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, ngoài ba mẹ và gia đình
cậu dì, những người khác trong xe đều là hàng xóm, quen biết nhau hơn
hai mươi năm. Ngoại trừ hai người đàn ông và một phụ nữ được giải
cứu trên đường, tất cả đều là những người thân thiết. Ngoài ra còn có
Lục Gia Tử, không kể đến tình cảm kéo dài hơn 5 năm của cô với hắn,
hai người bọn họ còn lớn lên cùng tiểu khu, dù hắn lớn hơn cô ba tuổi,
nhưng từ tiểu học đến đại học đều chung trường, ba mẹ hai người quan
hệ cũng rất tốt. Ngày lễ tết đều qua lại thăm hỏi nhau, hắn đối xử với cô
cũng thân thiết, thậm chí còn khiến cô sinh ra ảo giác hắn cũng thích
mình.
Nhưng thời điểm cô chạy về phía chiếc xe, rõ ràng cô thấy Lục Gia
Tử đang ngồi bên cửa sổ. Cô thậm chí còn nhìn thấy xin lỗi trong mắt
hắn, sau đó, trong đôi mắt khó tin của cô, cửa sổ xe được kéo lên. Hắn
quay đầu lại, nói gì đó với người bên cạnh, tiếp theo, chiếc xe lao vυ't đi.
Một xe toàn những người có quan hệ “gần gũi”, những người mà cô
đã không màng nguy hiểm ở lại kéo dài thời gian cho họ. Cô nghe thấy ba
mẹ cầu xin, nhưng bọn họ vẫn thờ ơ, nhẫn tâm cướp đi đường sống
cuối cùng của cô.
Cố Ninh thống khổ nhắm hai mắt lại, cô càng nhớ lại cảnh tượng
ngày hôm đó, hận thù trong lòng càng mạnh mẽ.
“Bíp – Bíp – Bíp -“
Đồng hồ trên cổ tay cô kêu liên tục.
Cố Ninh tắt đồng hồ báo thức, liếc nhìn thời gian, đúng 10 giờ.
Cô một lần nữa đeo ba lô lên lưng, trong chiếc ba lô tràn đầy vật tư,
cảm giác được hy vọng.
Cô tiến đến trước cửa, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng ấn tay nắm
cửa.
Gió mùa hạ mang theo không khí mát mẻ, Cố Ninh kinh ngạc nhìn
cánh cổng của nhà để xe ngầm cách đó chưa đầy năm mét, có chút bối
rối về tình huống này. Lần trước khi cô biến mất là ở bên trong nhà để
xe, nhưng sao sau khi quay lại lại xuất hiện ở bên ngoài nhà để xe?!
Mặc dù có phần không thể giải thích được, nhưng tình huống này có
lợi cho cô, không cần kinh động đến người khác mà cứ thế rời đi.
Đêm tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, cô quyết định sẽ đi
suốt đêm, vết thương ở chân của ba cô không thể kéo dài thêm được nữa.
Hơn nữa không có cô bên cạnh, tình hình của ba mẹ cũng rất khó khăn.
Cô phải đuổi kịp họ trong thời gian ngắn nhất. Nhưng trước đó, cô phải
tìm được một chiếc xe đã.
Tuy cô vô cùng xác định sức lực của chính mình so với trước kia đã
lớn hơn ba bốn lần, nhưng vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cô như là
một con dã thú nhạy bén, không có lúc nào không cảnh giác động tĩnh
chung quanh, hô hấp cực nhẹ, lỗ chân lông cả người đều mở ra, cảm
giác mỗi một tia hơi thở từ trong không khí truyền đến đều mang theo
nguy hiểm.
Tiếp tục đi đến phía trước chính là một tiểu khu xa hoa, bên trong hẳn
là có xe bị vứt bỏ. Hiện tại là tháng thứ ba sau khi mạt thế bùng nổ, ban
đầu, chính phủ còn có thể phái quân đội và cảnh sát địa phương bảo hộ
quần chúng, nhưng số lượng tang thi mỗi ngày đều tăng lên, tình thế căn
bản là không khống chế được, chỉ cần là người bị tang thi cắn qua, thậm
chí chỉ bị cào rách một tầng da, đều sẽ có nguy cơ cảm nhiễm, tuy rằng
khi mạt thế mới bắt đầu, chính phủ vẫn luôn trấn an mọi người, nói
đang nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh, nhưng tình thế nguy hiểm
vượt qua dự tính của mọi người.
Vì thế, ban đầu mọi người tin tưởng vững chắc rằng nhất định sẽ có
cứu viện, tình thế sẽ được khống chế do đó cố thủ ở trong nhà, nhưng
sau khi đồ ăn và nước đều bắt đầu khô kiệt cũng không thể không đi ra
khỏi nhà, gia nhập vào đội ngũ bên ngoài đi tìm kiếm vật tư đồng thời
tìm kiếm đội ngũ người sống sót khác.
Ở một tháng sau khi mạt thế bắt đầu, gần như có một nửa thành thị
đều bị cúp điện, ngừng cung cấp nước, internet, thư từ qua lại cũng tiếp
cận tê liệt, còn có số lượng tang thi không ngừng gia tăng cũng làm cho
mọi người lâm vào bên trong khủng hoảng và tuyệt vọng.
Người cả nước bắt đầu chia làm ba bộ phận, một bộ phận cố thủ ở
trong thành thị, không chịu rời đi, một bộ phận kết bạn đi đến thủ đô,
một bộ phận khác quyết định đi về vùng núi nơi dân cư thưa thớt.
Nhà Cố Ninh ban đầu là thuộc về phái cố thủ, bởi vì trong nhà chỉ có
một nam nhân là ba Cố, còn lớn tuổi, cô ban đầu thập phần sợ hãi khuôn mặt hư thối nghiêm trọng của tang thi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, càng đừng nói tiến lên chém đầu của chúng. Mấy ngày đầu mạt thế, internet còn chưa có tê liệt, trên mạng hoàn toàn nổ mạnh, các diễn đàn không còn thảo luận mấy chuyện bất hòa với mẹ chồng, có nên chia tay với bạn trai hay không, mọi tiêu đề đều có liên quan đến tang thi và kỹ năng cầu sinh trong tận thế.