Say Đắm Em

Chương 4

Trong giới công tử nhà giàu của Dung Thành này, không ai độc miệng như Tô Nghi, chỉ cần không vừa mắt anh thì đều bị oanh tạc qua một lần, với chiến tích chưa từng đấu thua một lần nào, thậm chí mọi người còn gọi trêu là "pháo nhỏ."

Nguyễn Tích yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, nghe anh nói chuyện, uống hết ly này đến ly khác.

Yến hội từ thiện đã đến hồi kết, Tô Nghi với tư cách là thiếu gia tất nhiên phải lên sân khấu lộ mặt, anh sửa lại cà vạt trên âu phục, đứng lên nói: "Tớ đi qua bên kia trước, tối nay sẽ kêu người đưa cậu về."

Nguyễn Tích khẽ lắc lư ly rượu, đưa lên miệng uống một ngụm nhưng lại không lên tiếng.

Đêm nay khách đến rất đông, mọi người ăn uống linh đình làm cho cô có cảm giác như quay về ngày xưa, từ những lời nịnh hót từ trưởng bối cho đến những âm thanh ghen đua so sánh dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Nguyễn Tích ngồi một mình hồi lâu, rồi đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài hít thở.

"Nguyễn tiểu thư, đợi đã...!"

Cô vừa rời khỏi đại sảnh yến hội liền bị thiếu gia lặng lẽ xuất hiện ở hành lang phía sau chặn lại. Người đó mặc một bộ âu phục hàng hiệu, khuôn mặt hơi gầy, không tính là ưa nhìn, dáng vẻ tươi cười quen thuộc mang theo sự ân cần: "Cô phải đi về sao? Tôi lái xe đưa cô đi nhé."

"..."

Khi anh ta đi tới, Nguyễn Tích nghe trong không khí một mùi thuốc lá gay gắt.

Cô vô thức lùi ra sau.

Tối nay cô tới dự tiệc muộn, lại không có thông báo, nên rất ít người biết tiểu thư của gia tộc Nguyễn giàu nhất cũng có mặt ở đây. Người này hẳn là đã nghe ngóng tin tức nên chạy tới đây lấy lòng...

Anh ta không biết, tất cả chỗ nào có mặt cô đều cấm hút thuốc.

Môi Nguyễn Tích trắng bệch, lời nói miễn cưỡng lễ phép: "Cảm ơn, tôi tự về được."

Cô xoay người bước nhanh xuống lầu, xung quanh chẳng có ai.

Mà sau lưng tên kia vẫn còn kiên nhẫn đi theo, tiếng bước chân dần dần gần lại: "Nguyễn tiểu thư, cô để tôi đưa cô về đi."

"Làm phiền anh cách xa tôi một tí."

Nguyễn Tích chau mày, thật sự là không nhịn được.

"Nguyễn tiểu thư, tôi là bạn của Nghi thiếu, được giao việc hộ tống cô, tôi không phải người xấu."

Thiếu gia thấy hành động của cô không ổn, muốn thể hiện phong thái lịch thiệp, tiếp cận rồi đυ.ng vào vai cô: "Lúc nãy tôi thấy cô uống không ít, coi chừng ngã, để tôi đỡ cô——"

Đồng tử Nguyễn Tích bỗng co rút lại, muốn tránh anh ta, nhưng bởi vì đang choáng đầu nên cô không thể đứng vững.

Ngay khi bàn tay bẩn thỉu đó sắp chạm vào bờ vai tuyết trắng của cô...

"Quấy rối trẻ vị thành niên——"

Bỗng một giọng nói lười biếng lạnh lùng, kèm theo vài phần giễu cợt vang lên.

Nguyễn Tích suýt nữa nghĩ rằng mình đang bị ảo giác, cô ngẩng đầu lên xem. Cách đó hai ba bước, dưới ánh đèn của hành lang, Đoạn Dịch Ngôn mang dáng vẻ lười biếng đứng ở đó, ánh sáng khẽ dịch chuyển, phản chiếu trên khuôn mặt hiền lành kia.

——Đêm nay anh không rời khỏi Viên Bá phủ sao?

Nguyễn Tích chậm nửa nhịp, đôi vai lập tức thả lỏng, Đoạn Dịch Ngôn dời ánh mắt hứng thú qua tay của người đàn ông, ngữ điệu chậm chạp, không có chút độ ấm: "Căn cứ theo luật hình sự của nước ta, hành vi cưỡиɠ ɧϊếp trẻ vị thành niên phải chịu năm năm tù giam trở lên..."

Anh trông rất bình tĩnh và ung dung, như là đang xem kịch, tiếp tục nói nửa câu sau.

Là nói với Nguyễn Tích: "Có muốn tôi báo cảnh sát giúp không?"

-

Danh tiếng của Đoạn Dịch Ngôn trong giới là hai thái cực, một là được yêu thích quá mức, phần này hơn một nửa đều là các tiểu thư nhà giàu.

Mà những người ghét anh đa số đều là các thiếu gia nhà giàu.

Anh rất giỏi che giấu mặt độc ác của mình, dùng vẻ ngoài ngây thơ để che giấu tâm cơ bên trong, lừa gạt đối phương bước vào cuộc chơi——đây là những lời người trong giới đánh giá về anh.

Có thể nói là phụ nữ thì ghét bạch liên hoa(*)

Còn đàn ông thì ghét Đoạn Dịch Ngôn——

(*) Bạch liên hoa: là những kẻ giả dối, lợi hại, tinh ranh trong cách họ dụ dỗ và lừa dối người khác. Bề ngoài, họ trông trong sáng và yếu đuối, khiến người ta không thể phản đối hay nghi ngờ. Thực tế, họ chỉ muốn đạt được mục đích xấu bằng cách làm mất đạo đức, làm đảo lộn các quy tắc xử thế. (theo Mytour.vn)

Khung cảnh nhất thời trở nên lạnh lẽo, tên thiếu gia vẫn đứng ngay chỗ cũ, anh ta đã nghe qua sự tích về Đoạn Dịch Ngôn, bất cứ người nào đối đầu với anh đều sẽ chịu thiệt.

Cho nên mặc dù báo chí đã đưa tin phá sản cũng không khó khăn.

Không khí đè nén một hồi, tên thiếu gia mới chủ động phá vỡ thứ quỷ dị này: "Tôi say nên hồ đồ, mới nói giỡn với Nguyễn tiểu thư như thế."

Đoạn Dịch Ngôn cười như không cười, ánh mắt đánh giá anh ta, tên thiếu gia này mới hiểu ý, thành khẩn xin lỗi Nguyễn Tích.

Một cơn gió mát lạnh bỗng thổi tới.

Nguyễn Tích lại nghe thấy mùi thuốc lá gay gắt, khó chịu ho vài lần, chỉ muốn tránh xa người này...

-

Tên quấy rối bị Đoạn Dịch Ngôn nói vài câu là đã rời đi.

Nguyễn Tích không nổi giận chạy đi mách Tô Nghi, mà ngay lúc Đoạn Dịch Ngôn đút tay vào túi quần, quay người rời đi thì nàng cũng nhấc váy đi theo.

Người đàn ông dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt quét qua.

"Cô đi theo tôi làm gì?"

"A——"

Nguyễn Tích suýt nữa đâm thẳng vào lưng anh, may là kịp thời phanh lại.

Cô chớp đôi mắt đen láy, cả người vẫn chưa tỉnh rượu nên không tìm được lý do thoái thác.

À, cô còn chưa cảm ơn anh.

"Đoạn Dịch Ngôn." Âm thanh nhẹ nhàng của người phụ nữ kêu tên anh, mang theo mười phần thành khẩn nói: "Lúc nãy cảm ơn anh, anh đúng là người tốt——"

Người tốt?

Đoạn Dịch Ngôn ngước mắt lên, nếu không phải biểu cảm của cô quá nghiêm túc...

Thậm chí anh còn cho rằng cô định đem cái danh "người tốt" trả lại cho anh(*).

(*) khúc này không hiểu....

"Cô biết tên của tôi?"

Một lúc sau anh mới dời mắt, ngữ điệu bình tĩnh hỏi.

Nguyễn Tích sợ anh hiểu lầm rằng cô có mưu đồ nên mới tiếp cận, cô vô thức giải thích: "Đọc trên báo thấy."

"..."

Chết rồi! Đây là lấy oán trả ơn, đi vạch trần vết sẹo của người khác đấy sao?

Môi cô giật giật, muốn nói chút gì đó thêm vào để cứu vãn bầu không khí.

Mà Đoạn Dịch Ngôn có tố chất tâm lý tốt, anh không bởi vì việc phá sản mà thấy khó chịu, thậm chí còn không có chút chán nản nào. Anh quay người đi tiếp, cô gái như một cái đuôi nhỏ, cũng cất bước đi theo.

"Cảm ơn cũng cảm ơn xong rồi, cô còn đi theo tôi làm gì?"

Đoạn Dịch Ngôn khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như thường lệ, không có lòng tốt trông chừng con gái nhà người ta.

"Không phải! Tôi sợ cái móng heo kia quay lại——" Lông mày của Nguyễn Tích nhẹ chau lại, nói tới cái móng heo kia là lại thấy đói, lúc này cô mới nhớ ra mình chỉ uống rượu, không có ăn bánh ngọt, thế nên âm thanh nhỏ lại lầu bầu vài câu: "Tôi đói bụng rồi."

"——"

Sau khi rời khỏi Viên Bá phủ cũng đã mười một giờ.

Nguyễn Tích cũng không biết Đoạn Dịch Ngôn muốn dẫn cô đi đâu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ dáng lạnh nhạt kia của anh anh không giống người sẽ lợi dụng đυ.ng chạm vào người phụ nữ, ở cùng anh chắc hẳn sẽ rất an toàn.

Đêm nay hai người cũng đã tiếp xúc với nhau hai lần, cũng coi như là người quen.

Nhưng suy cho cùng cả hai cũng không hiểu rõ đời sống của nhau, nên trên đường đi cũng không nói chuyện.

Nửa giờ sau.

Đoạn Dịch Ngôn chạy xe đến trung tâm quảng trường, "ngựa quen đường cũ" đỗ xe, dẫn theo cô đi trên đường khoảng bốn năm phút thì cũng tìm được một nhà hàng đã đóng cửa.

Nơi đây ánh đèn đường đã ố vàng, trên con hẻm nhỏ hẹp chỉ có thưa thớt vài bóng người, xung quanh cũng không có camera giám sát.

Đôi mắt của Nguyễn Tích trở nên sáng ngời, mọi thứ đều rất mới lạ, khiến cho cô tò mò, so với thế giới tinh xảo nhưng lại lạnh như băng kia hoàn toàn khác biệt.

Lúc này.

Một tiếng mở khóa rất nhỏ vang lên, lôi suy nghĩ của cô trở về.

——

"Anh phá khoá sao?"

Nguyễn Tích mờ mịt quan sát cử động của Đoạn Dịch Ngôn, không biết anh lấy đâu ra một cây kim bạc mỏng, với từng đường khớp rõ ràng trên tay, anh nhanh chóng mở khóa cửa, hành động thuần thục như thế hẳn là không phải lần đầu làm việc này.

Đoạn Dịch Ngôn khẽ nâng cầm, đưa ánh mắt tỏ ý cô có thể vào: "Tôi dẫn cô đi ăn cơm miễn phí."

Đôi mắt vô tội của Nguyễn Tích trợn tròn lên, thấy Đoạn Dịch Ngôn tiến lên phía trước, cô sợ đến mức vội vàng nắm lấy cổ tay thon dài của anh, hơi ấm của người đàn ông xuyên qua làn da cô, thấm vào đầu ngón tay, khiến cô vô thức co người lại.

Trong bóng tối, Đoạn Dịch Ngôn che giấu cảm xúc khác thường nơi đáy mắt, nghiêng khuôn mặt dễ nhìn sang.

Nguyễn Tích hoảng hốt, không hiểu sao nhịp tim lại tăng lên, thốt ra âm thanh lộ rõ vẻ khẩn trương: "Chúng ta mà làm như thế thì sẽ bị cảnh sát bắt lại đấy."

Cô biết hiện tại Đoạn Dịch Ngôn đã phá sản.

Cô cũng không muốn anh dẫn vào nhà hàng cao cấp, nhưng anh cũng không thể đi cạy khóa quán người ta như thế được.

Có lẽ lời nói ngốc nghếch kia...đã làm cho Đoạn Dịch Ngôn hiếm hoi nở một nụ cười: "Dễ lừa như thế sao? Tôi nói gì cô cũng tin?"

Nguyễn Tích: "——"

Có ý gì có ý gì có ý gì???

Sự thật chứng minh đàn ông càng đẹp càng giỏi đi lừa gạt người khác.

Hai phút sau, toàn bộ đèn trong tiệm cơm đều bật sáng, Đoạn Dịch Ngôn như quay về lãnh thổ của mình, tay anh chỉ vào bàn ăn, ngón tay thon dài thì xắn áo sơ mi, để lộ ra cánh tay rắn chắc.

Dáng vẻ này là muốn đích thân xuống bếp——

Dù sao thì trong đây chẳng còn ai khác ngoài cô, một tiểu tiên nữ tay không dính nước.

Nguyễn Tích lúc đầu còn hơi tức giận, nhưng thấy anh nấu bữa khuya cho cô.

Cô mới tha thứ cho sự việc lúc nãy.

Đoạn Dịch Ngôn bước tới, tùy ý hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Anh hiện tại

——không phải là thiếu gia phá sản trên báo, mà là chủ tiệm trẻ tuổi đẹp trai.

Nguyễn Tích ngây thơ hỏi: "Muốn ăn cái gì cũng được sao?"

"Không."

"..."

Trầm mặc hồi lâu, Nguyễn Tích mới nhắm mắt lại tự nhủ với bản thân không nên tức giận, cô cam chịu nói: "Sao cũng được."

Trong lúc chờ Đoạn Dịch Ngôn cho ăn, Nguyễn Tích ghé vào trên mặt bàn, lấy điện thoại di động ra mở cuộc trò chuyện nhóm trên Wechat, thấy Tô Nghi đang liên tục @ cô vào——

Tô Nghi không phải Tô Tam Kim: [Nguyễn Tích, cậu về nhà trọ rồi hả]

Tô Nghi không phải Tô Tam Kim: [Tên đại gia kia...Đầu óc của tên đó có lẽ không dùng được nữa rồi, dám lấy danh nghĩa của tớ để quấy rối cậu, tớ đã đích thân đưa hắn vào bệnh viện kiểm tra não. Tiểu tiên nữ? Tích Tích? Trả lời tớ đi.]

Tô Nghi không phải Tô Tam Kim: [Tiêu Nhị nói cậu đang ở cùng Đoạn Dịch Ngôn à?]

...

Đầu ngón tay tinh tế của Nguyễn Tích lướt điện thoại di động, đọc xong tin nhắn thì thành thật trả lời Tô Nghi: [Ừ, tớ đi ăn khuya với Đoạn Dịch Ngôn.]

Tô Nghi giống như đang ngồi bên kia canh chừng trên Wechat vậy, vài giây sau đã trả lời lại: [?]

Nguyễn Tích cũng trả lời lại: [Mặt cười.]

Tô Nghi trầm mặc thật lâu, không biết là đã trải qua tâm trạng long trời lở đất thế nào...

Nửa ngày sau mới trả lời lại: [Tích Tích, cậu nghe tớ nói này, Đoạn Dịch Ngôn như bạch liên hoa vậy, ai trêu chọc hắn đều xém mất nửa cái mạng, hơn nữa còn là người có thù tất báo, cậu đừng để khuôn mặt kia lừa.]

Thật ra ấn tượng của Nguyễn Tích đối với Đoạn Dịch Ngôn không tồi chút nào.

Tuy bề ngoài lạnh nhạt, còn có vẻ khinh người, nhưng thật ra lại mang trái tim và tấm lòng đầy ấm áp nhiệt tình.

Nhưng mà cô không thẳng thắn nói với Tô Nghi như thế, mà là uyển chuyển nói tối nay anh đã giúp cô.

Tô Nghi đối với Đoạn Dịch Ngôn vẫn mang thành kiến rất nặng, tin nhắn cuối là gửi voice chat.

Nguyễn Tích đang nằm ở mép bàn, không nghĩ quá nhiều mà bật voice chat lên.

——[Tối nay cậu chú ý một chút, đừng sơ hở rồi bị Đoạn Dịch Ngôn lừa lên giường!]

Giọng nói của Tô Nghi phát ra không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại khiến Nguyễn Tích bị dọa nhảy dựng lên.

Thứ khiến cô xấu hổ không phải những lời nói lừa gạt trên giường gì đó.

Mà là khi cô chột dạ, cô vô thức nhìn về hướng phòng bếp, điều khủng khϊếp là...

Đoạn Dịch Ngôn đứng ở phía sau, áo sơ mi trắng như tuyết xắn lên nửa cánh tay, bưng một bát mì nóng hổi. Anh đứng gần như thế, cho dù là có bị điếc thì cũng sẽ nghe được toàn bộ.

Một giây.

Mười giây.

Ba mươi giây——

Sắc mặt Nguyễn Tích cứng đờ, cảm thấy tác dụng của rượu lại hoạt động rồi.

Thật xấu hổ.