Chương 23: Phá vỡ tư tình giữa thê tử và đệ đệ
Hôm sau trời tờ mờ sáng, Giang Viêm đã ra ngoài tìm thợ mộc. Theo lời tức phụ nói, cả nam tử nữ tử đều bán, vậy tốt nhất nên ngăn cửa tiệm ra cho thuận tiện. Vả lại lý y mang tính riêng tư, cần bày ra cho khách nhân xem, càng cần không gian đơn độc, nên việc mở rộng không gian trong tiệm rất cấp bách.
Uyển Nương tỉnh dậy không thấy người đâu, đoán phu quân có thể đã đi đến cửa tiệm, nàng không kìm được khóe miệng đang cong lên, được phu quân mình giúp đỡ như vậy, nàng quá may mắn! Sau khi ăn xong điểm tâm, vẻ mặt nàng sáng láng cầm quyển vẽ mẫu thêu muốn đi tìm hẳn.
Gió nhẹ ấm áp dễ chịu, Giang Nghiên ôm hai chồng sách đến tiền viện, bày từng quyển ra hong nắng. Gió mát thổi tán loạn những trang sách, hương thơm nồng của mực viết lan tỏa, hắn cúi người cẩn thận vuốt phẳng, gấp lại từng góc sách.
Nam tử quyến rũ, tinh tế thản nhiên ngồi xổm hong sách, không chịu bị trói buộc. Uyển Nương dừng bước chân, nhịp tim hỗn loạn lắng xuống. Thân thể như ngọc, dung mạo ung dung sáng sủa, khiến nàng vui vẻ lại khó có thể quên được.
Giang Nghiên như thể cảm nhận được, hắn quay lại, hai người nhìn nhau nhất thời không nói gì. Uyển Nương do dự một lúc mới nói chào buổi sáng, hắn liếc nhìn quyền vẽ mẫu thêu trong tay, hỏi nàng: "Đang lúc đệ nhàn rỗi có thể vẽ hoa văn, tẩu tẩu có muốn không?"
Uyển Nương gật đầu theo hắn vào thư phòng. Cái bản, sạp nhỏ vẫn như cũ, những quyển sách chất đống lộn xộn cao gần bằng nửa người, còn chưa kịp cất đi. "Cần ta giúp một tay không?" Nàng chỉ chỉ sách, đứng cách xa hắn một chút, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Hôm nay tẩu tẩu mặc chéo cổ màu đỏ nhạt, thanh mảnh và sáng ngời như đóa hoa sen. Ý nghĩ muốn ôm nàng vào lòng bùng lên như ngọn lửa cháy lan đồng cỏ, Giang Nghiên trải rộng giấy Tuyên thành, ánh mắt lướt qua nghiên mực khô khốc: "Sách thì không cần, nhưng cần tẩu tẩu mài mực giúp cho."
Uyển Nương đồng ý, đi đến trước án cầm que mực đỏ son lên, nhúng nước rồi mài. Tay hắn đang cầm bút lông sói chấm mực, nhưng ngòi bút lại rơi vào hỗ khẩu trắng nõn.
"A Nghiên?" Nàng hoảng hốt đến qua mực trượt khỏi tay rơi xuống.
"Tẩu tẩu đừng nhúc nhích." Hắn nắm chặt cổ tay trắng bóng, chỉ bằng vài nét đã phác họa ra nhụy hoa đẹp để. "Hoa này rất phù hợp với trang phục của tẩu tẩu."
Thật có thể dừng lại sao? Mặc kệ là hắn hay là nàng đều không mong muốn tùy ý lật quyển sách rồi hô dừng. Trong không gian nhỏ bé này, những cảm tình kiều diễm đang tán loạn. Bút dừng, hoa nở. Ánh mắt Giang Nghiên sáng rực, "Tẩu tẩu thích không?"
Ngòi bút thô ráp mơn trớn làn da, Uyển Nương run lên, âm điệu mềm nhũn gọi A Nghiên, gọi hắn dừng lại, mà lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Uyển Nương mềm mại hằng giọng, lòng bàn tay trực tiếp chụp lên tay hắn. Tinh ý mãnh liệt đến mức không thể diễn tả bằng lời. Giang Nghiên nắm chặt lại, cúi người muốn hôn.
Bàn tay vẽ hoa của Uyển Nương kề sát mép váy, đón lấy câu nói còn dở dang của Giang Viêm, "Phu quân đi đâu?"
"Tìm thợ mộc thay đổi bố cục trong cửa tiệm. Hai người đang nói chuyện thêu sao?" Giang Viêm đi tới, nhìn thấy quyển vẽ mẫu thêu bên trang giấy trắng vẫn chưa mở ra, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái.
Bang, cánh cửa được đẩy ra, Giang Viêm trở về, "A Nghiên, gặp đệ... "
"Tẩu tẩu mang đến quyển vẽ mẫu thêu, chúng ta đang xem." Giang Nghiên nói.
Đệ đệ và thê tử đứng vô cùng gần, Giang Viêm híp mắt đè xuống không vui, lấy cớ đã đói bụng, giục Uyển Nương đi làm cơm.
Cửa đóng lại, hắn tùy ý gõ đốt ngón tay lên bàn: "A Nghiên, khoa cử quan trọng, chuyện hoa văn thêu này ta và tẩu tẩu đệ sẽ nói riêng."
Huynh trưởng phòng bị như vậy, Giang Nghiên cười: "Đại ca tức giận sao? Vì đệ cách tẩu tẩu gần như vậy.”
Âm thanh gõ bản dừng lại, ảnh mắt Giang Viêm sắc bén: "A Nghiên?"
"Đại ca không có nhạy cảm" Giang Nghiên nhìn thẳng huynh trưởng, nói một cách ngạo mạn và kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Vào trăng trước, đệ và tẩu tẩu lưỡng tâm vui vẻ làm phu thê."
"Đồ hỗn trướng!" Giang Viêm nắm tay đến nỗi lên gân xanh. Mấy ngày qua thê tử mất hồn mất vía, lại là như thế!
Giang Nghiên cũng không cam lòng, nói: "Đại ca có lý do gì tức giận? Lúc đó chẳng phải đại ca đoạt người chiếm tình cảm sao? Ngọn đèn hoa đăng ngọc lưu ly kia vẫn còn trong hòm xiểng của tẩu tẩu, đại ca rõ ràng nhìn thấy bức họa của ta, biết rõ lòng ta đã duyệt nàng! Huynh còn cùng nàng ấy kết hợp, đến nỗi mua một ngọn đèn hoa đăng khác, muốn thay vào đó!"
"Đó cũng là sau khi xác định hôn ước!" Giang Viêm rống to: "Trong hội hoa đăng, các người đều đeo mặt nạ, nàng ấy căn bản không nhớ rõ đệ
"Đúng, lúc bắt đầu đệ và nàng ấy duyên cạn. Nhưng ông trời cho cơ hội, bọn đệ lại có tình cảm sau khi nàng ấy làm góa phụ, thì có gì sai? Nếu như đại ca không trở về, chúng ta đã sớm đi Giang Nam. Đã bỏ qua một lần, lại muốn bỏ qua nữa, đệ không cam lòng!"
Góa phụ tái giá là điều hợp tình hợp lý, nhưng tại sao lại là A Nghiên! Tim Giang Viêm như bị dao cắt, cô đơn nói: "Ta vừa thuê một tiểu viện cạnh thư viện để đệ dời qua, chuyện này dừng ở đây."
Giang Nghiên cười lạnh, hai mắt đỏ hoe, "Đại ca đừng có lại lừa mình dối người nữa. Thuê tiểu viện tự ta có bạc, ta sẽ không chắp tay nhường tẩu tẩu nữa!"
"Giang! Nghiên!" Giang Viêm nói từng chữ một, thể hiện rõ uy nghiêm của một huynh trưởng, giống như sư tử bị xâm phạm lãnh thổ.
"Đại ca không muốn buông tay, ta cũng không muốn buông tay, việc đã đến nước này, chi bằng cộng thê." Một quyền mạnh mẽ xé gió đập tới, Giang Nghiên nghiêng đầu, trên má phải nóng rát, khóe miệng cũng tràn ra vị tanh.
L*иg ngực Giang Viêm phập phồng dữ dội, không dám tin: "Cộng thê? Đồ hỗn trướng! Lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi đi đâu rồi?"
"Lễ nghĩa liêm sỉ là cái gì? Cuộc sống không có tẩu tẩu, chẳng qua chỉ là cái xác không hồn. Người một nhà đóng cửa lại sống với nhau, ai biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì! Chúng ta hẹn nhau đến bạc đầu, nàng ấy chính là thê tử duy nhất của đệ trong cuộc đời này." Giang Nghiên bị thương, trong mắt rưng rưng.
"Hoang đường!" Giang Viêm run rẩy, rốt cuộc chẳng thể nghe thêm một lời nào nữa, đóng sập cửa rời đi. Uyển Nương nghe tiếng động đi tới, chỉ thấy Giang Nghiên suy sụp tinh thần ngồi bệt dưới : một bên mặt sưng tấy.
"Đại ca đã biết rồi." Giang Nghiên ngẩng đầu cười khổ với nàng, "Tẩu tẩu, thực xin lỗi, là lỗi của ta làm cho tẩu tẩu chịu ấm ức."
Uyển Nương lắc đầu, ôm hắn nghẹn ngào, "A Nghiên, không phải là đệ, không nên là lỗi của đệ."
Lỗi của ai thì có gì quan trọng? Nếu như chúng ta cùng ở trong vực sâu, như vậy hãy cùng nhau sa vào.