Phu Quân Tử Trận Đã Trở Về

Chương 6

Chương 6: Thúc tẩu thân cận càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ

Sáng sớm Giang Nghiên thu dọn xong lại đi chợ phiên mua con gà mái giả, dự định về hầm. Hắn tính toán sẽ chăm sóc nàng, nhưng rõ ràng để nàng bị liên lụy, ngực hắn như bị kim đâm.

Tiểu nương tử mềm mại như hoa đáng lẽ phải đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương. Nồi sắt lớn đang sôi ùng ục, tỏa ra hương thơm của canh gà, hắn lặng lẽ ngồi đợi bên bếp lửa, thời gian canh lửa nhàm chán, hắn đều mặc sức tưởng tượng về hạnh phúc cùng nàng trong tương lai.

Tiểu nương tử mềm mại như hoa kia không người che chở, rất nhiều ong bướm đến ngấp nghé. Giây trước hắn đang sa vào mộng đẹp, giây sau đã bị phá nát bởi tiếng la hét ầm ĩ của người ngoài cửa.

Bà mối Trần nổi danh mười tám dặm quanh đây, dẫn đầu một nhóm người gõ gõ đập đập, khiêng nhiều hộp gỗ đến cửa

"Ôi, nương tử đại hỷ." Bà mối Trần giật giật cuống họng hô to, vừa hô vừa chỉ huy người mang mấy thứ đó bày trong viện.

Uyển Nương ngủ bên mép giường một đêm, vai đau lưng mỏi, vẫn ngủ ngon lành không có tỉnh dậy. Giang Nghiên nghe tiếng đi tới tiền viện, trong tay còn cầm con dao phay vừa rửa sạch sẽ.

Bà mối Trần bị giật mình, nhưng sau đó cười mỉm nói: "Đây nhất định là Giang tiểu công tử, không hỗ là người đọc sách, dung mạo tuấn tú lịch sự."

Ánh dao sáng lóa, bà mối Trần dù kinh sợ vẫn phải tăng thêm lòng dũng cảm, tiếp tục xu nịnh nói: "Công tử lên được thư phòng lại xuống được phòng bếp, tương lai tiền đồ rực rỡ, còn biết thương tức phụ. Nếu ngươi có quan tâm, cứ tới tìm ta."

"Quá khen, không cần." Giọng điệu của Giang Nghiên lạnh như sương giả tháng mười.

Bà mối Trần dứt khoát không lòng vòng với hắn nữa, "Uyển nương tử có nhà không? Đại nương có chuyện cần tìm nàng."

"Tẩu tẩu thân thể không khỏe đang nghỉ ngơi." Giang Nghiên tùy ý ném con dao về phía bà ta, tiếng rơi loảng xoảng khiến bà ta nhảy dựng.

Thanh niên trước mắt có dung mạo tuấn tú, khí chất uy nghiêm, lời nói ôn nhu lễ phép, nhưng thực tế trong mắt lại lộ vẻ nguy hiểm. Hắn tùy ý ngồi xuống vuốt ve chuôi dao, giống như đã thủ bị xâm phạm lãnh địa, "Trần đại nương vẫn là ở đâu nên về đó, đồ vật phiền toái cũng mang theo, nhà ta miếu nhỏ, không chứa nổi chút tục vật này."

"Thất lễ, trượt tay." Giang Nghiên nhàn nhã nhặt con dao lên, đặt lên bản.

Bà mối Trần kéo chặt mạng che mặt, bắt đầu khóc lóc om sòm, "Này tiểu lang quân kia, đừng không biết phân biệt. Ngươi có biết là ai mời ta tới đây không?"

"Ồ? Là Diêm Vương gia sao? Vậy Trần đại nương thật có thể diện!" Giang Nghiên ngoài cười trong không cười, quái gở trả lời.

"Ngươi! Ngươi! Người Chẳng qua chỉ là một người sa cơ thất thế, ngươi chọc nổi huyện thái gia sao? Huyện thái gia nhìn trúng tẩu tẩu ngươi, đó là phúc khí của Giang gia ngươi, người" Bà mối Trần còn chưa nói hết, Giang Nghiên đã đứng bật dậy, bà ta không thể không lùi lại một bước. hoặc khó cưỡng Sự mị hoặc khó cưỡng

"Tẩu tẩu, ầm ĩ đến tẩu rồi sao?" Ngữ điệu Giang Nghiên dịu dàng, hoàn toàn không lạnh thấu xương như vừa rồi.

"A Nghiên, đã xảy ra chuyện gì?" Gian ngoài ầm ĩ, Uyển Nương tỉnh dậy lại vội vàng ra xem.

h lễ đưa tới, cô nương cứ xem đây là chút ân sủng ban đầu."

"Ai yo, Uyển nương tử, ngươi có đại hỷ. Huyện thái gia đưa sính lễ tới, để ngươi làm tiểu phu nhân của hắn. Trước đó vài ngày, ta có nhờ Trịnh nương tử sát vách nhà cô nương nói qua, nhưng cô nương không hồi âm."

Cửa viện không có khóa, một đoàn người của bà mối Trần lại kiêu căng, hàng xóm vây quanh ở cửa viện Giang gia, Uyển Nương bị người chỉ trỏ, Giang Nghiên sầm mặt lại chuẩn bị bùng nổ.

Uyển Nương lại hướng về hắn lắc đầu, nàng rút cánh tay bị bà mối Trần giữ chặt, "Làm phiền Trần đại nương mang những thứ đó đi, truyền lại với Huyện thái gia Uyển Nương chỉ muốn thủ tiết cho phu quân, hoàn thành tâm nguyện của hắn nhìn A Nghiên thành gia lập nghiệp, không có ý định tái giá."

"Uyển nương tử đừng cự tuyệt nhanh như vậy, cô nương còn trẻ nên cân nhắc kỹ." Bà mối Trần cảm thấy sống lưng lạnh buốt nên không dám khuyên thêm nữa.

"Tẩu tẩu ta đã nói rõ ràng, Trần đại nương còn không đi, chẳng lẽ Huyện thái gia còn muốn cưỡng đoạt dân nữ?"

Giang Nghiên nói xong, hàng xóm cũng bắt đầu la hét ầm ĩ

"Này bà mối Trần, người ta không tái giá, bà đi ngay đi."

"Đúng đấy, chính là, bạc nhiều thì ghê gớm sao?"

"Lão bà tử đi nhanh lên đi, đừng làm phiền người khác...

Trần nương tử không nghĩ tới tiểu lang quân Giang gia lại là một cọng rơm cứng rắn, chỉ một câu nói thôi đã làm bà ta không xuống đài được. Trước sự chứng kiến của dân chúng, bà cũng không thể cưỡng ép Uyển Nương nhận lấy, đành xám xịt dẫn người rời đi.

Giang Nghiên đóng sầm cửa lại, mặt mày nghiêm nghị. Hắn bước vào nhà, cảm giác xung quanh như có mây đen bao phủ, Uyển Nương lúng túng xiết chặt vạt áo, để cho tiểu thúc chứng kiến loại chuyện này, thật là..

Nàng muốn mở miệng nói gì đó để phá vỡ bầu không khí nặng nề này, nhưng hắn lại hỏi trước nàng có muốn uống canh gà không. Uyển Nương gật đầu, Giang Nghiên quay người đi đến phòng bếp.

Phủ, hù chết nàng rồi, vừa nãy hắn rất hung dữ. Uyển Nương chậm rãi rót cho mình cốc nước, hắn đã bưng canh đến.

Hương thơm nồng đậm xông vào mũi, thịt gà tươi mềm, nước canh trong vắt, hắn đã cẩn thận vớt bỏ váng mỡ. Uyển Nương uống xong nửa bát, cái bụng rỗng của nàng ấm dần, nàng nhìn Giang Nghiên ở đối diện đang chuyên tâm uống canh. Hắn ăn uống văn nhã, tựa như đã quay trở lại nam tử ôn nhuận như ngọc trước đó.

A Nghiên tàn nhẫn với người khác để bảo vệ nàng, làm sao nàng có thể nảy sinh ý nghĩ sợ hãi, xa lánh hắn.

Giang Nghiên uống xong canh gà, Uyển Nương muốn thu dọn nhưng hắn đã ngăn lại động tác của nàng.

"Tẩu tẩu, canh uống ngon không?"

"Uống ngon, không nghĩ tới trù nghệ của thúc tốt như vậy. Sau này tức muội thật có phúc."

"Tẩu tẩu, nếu phúc khí này thuộc về tẩu thì sao? Vừa nãy bà mối Trần nói ta tiền đồ vô lượng, lại thương tức phụ, vậy tẩu cân nhắc ta không?" Giang Nghiên đứng dậy, hai tay chống mép bàn, vây nàng vào trong ngực.

"A Nghiên, thúc đang nói gì vậy! Chúng ta là tẩu- thúc." Uyễn Nương đẩy hắn ra, tay cũng rung rẩy, hắnthực sự có tâm tư với nàng.

"Trước khi đại ca rời nhà, dặn dò ta phải chăm sóc tẩu thật tốt. Chúng ta bên nhau, chắc chắn đại ca không phản đối. Ta hy vọng cho nàng hạnh phúc, cũng sẽ cho nàng tính phúc." Giang Nghiên nhấn mạnh hai chữ tính phúc, từng bước ép sát nàng.

Uyển Nương nghe hiểu, nóng lòng muốn bịt miệng hắn lại. Hắn là người đọc sách, sao mà miệng lại đầy lời hồ đồ như thế.

Giang Nghiên thấy nàng xấu hổ, càng muốn bắt nạt, "Uyển Nương, chúng ta bán ruộng, rời khỏi nơi này đến nơi không ai biết chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, không tốt sao? Thúc tẩu thân cận không ai biết càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.."

L*иg ngực cứng rắn, cái ôm nóng rực, nàng lại bị vây trong vòng tay hắn, hai người hít hơi thở nhau. Giang Nghiên cúi người sát đến bên tai nàng, chơi xấu hà hơi thì thầm: "Huống chi, từ đêm đó ở thư phòng không phải tẩu tẩu đã biết trong lòng ta, trong mộng ta đều là nàng sao."

Vành tai Uyển Nương đỏ ửng, hai gò má xinh đẹp như rằng chiều, nàng cúi xuống nhìn mũi chân, đầu óc hỗn loạn thành bột nhão, suy nghĩ trì trệ. Hắn yêu nghiệt như vậy, vẫn còn có thể tàn nhẫn hơn.

"Uyển Nương, tẩu tẩu..." Hắn nâng chiếc cằm trắng như ngọc Bạch Hạ của nàng lên, mỗi anh đào gần sát, Uyển Nương nghiêng mặt, nụ hôn của hắn rơi vào trên má nàng.

Sự đυ.ng chạm mềm mại đánh thức tâm trí Uyển Nương, nàng đạp hắn một cước, dồn sức đẩy hắn ra rồi chạy về phòng.

Chậc chậc, thỏ nhỏ chạy trối chết rồi. Giang Nghiên thấy may mắn vì đã cho nàng uống chén canh gà trước, không thì trốn trong phòng nàng sẽ bị đói cả ngày.

Người thèm muốn nàng quang minh chính đại đến tận cửa cướp người, sao hắn có thể nước ấm nấu ếch được nữa! Thà dọa nàng còn tốt hơn so với mắt nàng.