Nghĩ tới tức phụ nhi ngày xưa tính tình hèn nhát, gặp chuyện gì chỉ biết tránh sau lưng mình mà bây giờ lại rất nhanh trí, Vương thị cảm thấy mình làm bà bà không thể yếu thế hơn được nên đã ép bản thân phải bình tĩnh hơn.
Thấy trên mặt bà không còn vẻ sợ hãi, đã có thể nghe lời nói của mình nên Cố Nhân đã đưa dao phay cho Vương thị xem trước: "Dao phay nhà chúng ta cùn, mũi dao chỉ dính chút máu mà thôi."
Sau đó nàng lại ngồi xổm xuống chỉ vào vết thương ở l*иg ngực của Lý Đại Ngưu, nói: "Vết thương chỉ dài bằng một ngón tay, ít máu chảy ra, chỉ được coi như xước tý da mà thôi. Chắc hắn ta bị dọa sợ nên mới vậy."
Vương thị cúi xuống nhìn, hóa ra vết thương trên l*иg ngực của Lý Đại Ngưu chỉ dài bắt ngón tay cái, mà máu mới thấm ướt một chút vạt áo. Trong lúc hai người họ nói chuyện máu đã tự khô lại, còn chảy ít máu hơn cả miệng của bà!
"A di đà phật! Lão nương tưởng mình vừa gϊếŧ người rồi chứ!" Vương thị vuốt l*иg ngực há to miệng thở dốc, trái tim căng thẳng đập thình thịch đã bình tĩnh lại.
Cố Nhân dở khóc dở cười nhìn Vương thị.
Thật ra ban đầu nàng định tìm cơ hội dùng dao phay dọa Lý Đại Ngưu... Dù Lý Đại Ngưu có cao to như nào cũng chỉ tới tay không, đã thế còn một người chống lại hai bà tức bọn họ. Từ trước tới nay Vương thị nổi tiếng khỏe mạnh, nam nhân làm việc còn kém cả bà. Vì thế bà sẽ không dễ bị người ta chế trụ như thế, đó là do Cố Đại Ngưu đã tính toán từ trước nên mới chiếm được thời cơ trong lúc Vương thị đang rối loạn.
Chỉ cần lấy được con dao phay, dù Lý Đại Ngưu có đánh lại hai bà tức họ cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Vả lại trong trí nhớ của nguyên thân, Lý Đại Ngưu là kẻ chuyên bắt nạt người yếu thế, hắn ta không dám cá chết lưới rách với họ... Dù sao hắn ta cũng biết nam nhân Vũ gia không còn, mà nhà hắn ta lại có chỗ dựa, tương lai còn dài, sau này hắn ta đổi sang cách khác là được.
Nàng không ngờ bà bà lại giành được con dao phay, sau đó tức giận đâm thẳng vào Lý Đại Ngưu như vậy.
Đâm người xong còn hoảng sợ tới mức này nữa.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?" Vương thị vừa thở phào nhẹ nhõm xong đã hỏi Cố Nhân.
Cố Nhân tới góc bếp lấy một sợi dây, nàng vừa trói Lý Đại Ngưu vừa nói: "Trước tiên phải trói người lại, chờ trời sáng dẫn hắn ta tới gặp quan."
Bây giờ Vương thị đã bình tĩnh lại rồi, vừa cảm thấy hồi nãy quá mất mặt, nghe xong nàng nói đã quay sang chỗ Lý Đại Ngưu nhổ một miệng máu ra, hừ lạnh: "Con vẫn còn trẻ. Vừa nãy súc sinh này không nói dối, ở đây Lý gia hắn có người chống lưng! Giờ hắn ta bị thương ở nhà ta, không cần biết có phải do hắn ta ra tay trước hay không, chỉ cần chúng ta rơi vào tay nhà họ thì không chết cũng bị lột mất một lớp da!"
Bà vừa nói vừa trợ giúp Cố Nhân, hai người nhanh chóng trói Lý Đại Ngưu lại thật chặt.
Một lát sau con người Lý Đại Ngưu hơi chuyển động, thấy hắn ta sắp tỉnh lại, Vương thị nhặt gậy gỗ giặt đồ hồi nãy Cố Nhân đánh rơi lên đập mạnh thêm một cái vào gáy Lý Đại Ngưu khiến hắn ta hôn mê tiếp.
Chờ Cố Nhân thu dọn vết máu trong nhà bếp xong, Vương thị vắt khăn lau mặt xong mới một trước một sau quay về.
Trong phòng, Tiểu Vũ An vừa tỉnh lại, thấy hai người cùng từ bên ngoài về đã xoa mắt hỏi hai người vừa đi đâu làm gì.
Vương thị dùng tay che nửa bên mặt bị thương, bảo cậu bé rằng tiểu hài tử đừng xen vào việc của người khác.
Còn Cố Nhân thì dịu dàng an ủi: "Không có chuyện gì cả, bên ngoài mưa to, nương và ta lo nóc nhà bị dột nên mới ra ngoài xem thử."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin