Nghe hắn ta nói xong, đôi mày thanh tú của Cố Nhân nhíu lại, dường như nàng đang suy xét tới lời của hắn thật.
Lý Đại Ngưu lại kiên nhẫn nói tiếp: "Bình thường trông ta không biết trên biết dưới, nhưng ta đảm bảo chỉ cần hai ta thành thân, ta sẽ bảo thúc thúc tìm cho ta một công việc, ta sẽ siêng năng làm lụng hơn, đối xử với ngươi thật tốt. Hôm nay ta tới không định dùng sức mạnh cưỡng ép ngươi, mà thực ra ta đã ái mộ ngươi từ lâu rồi."
Cố Nhân mím môi, chần chờ nói: "Ta hiểu lòng chân thành của ngươi, nhưng việc đôi bên có mối quan hệ bất chính rất đáng khinh thường. Ngươi nói phải, trượng phu của ta đã chết, ta đang phải sống cuộc đời của một quả phụ. Không bằng ngươi về nhà nói chuyện với người trong nhà, ngày mai hãy mang tam môi lục sính (3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính) tới đây cầu thân trước."
Vừa nói dứt lời, Lý Đại Ngưu chưa kịp nói gì thì Vương thị đã mắng: "Con biết cái rắm gì! Giỏi lắm Cố đại nha, lão nương khổ sở nuôi ngươi lớn tới như vậy, mà giờ ngươi lại nói muốn quyết định chuyện cả đời với dã nam nhân khác?"
Cố Nhân tức giận đáp lại: "Tuy nương nuôi ta lớn, nhưng bao năm qua ta đâu có ăn không nhà ngươi, có ngày nào ta không dậy làm việc với nương khi trời chưa sáng không? Nếu nương không mua ta, có lẽ ta đã để nhà giàu nào đó mua ta rồi. Ta nghe nói nha hoàn nhà giàu được đeo vàng đeo bạc, còn có cơ hội trở thành di nương của gia chủ nữa. Còn sung sướиɠ hơn tiểu thư nhà bình thường nữa ấy chứ?"
Nói xong Cố Nhân còn tức giận trừng mắt nhìn Vương thị, dường như đã rất hận bà. Đè nén tới hôm nay mới phát tác ra ngoài được.
Vương thị nổi cơn tam bành, bà không ôm eo Lý Đại Ngưu nữa mà lao về phía Cố Nhân.
Bà tức lao vào đánh nhau, đánh một đường từ bếp tới cửa phòng, từ cửa phòng tới bếp lò.
Lý Đại Ngưu sững sờ, không ngờ Cố Nhân lại đổi thái độ nhanh như thế, cũng không ngờ mới vừa rồi Vương thị còn tình nguyện hy sinh tính mạng để cứu Cố Nhân, mà bây giờ đã lao vào đánh nhau dữ dội rồi.
Vương thị tiếng tăm vang xa, Lý Đại Ngưu vừa phản ứng kịp đã sợ bà đắc thủ đánh tơi bời tiểu nương tử nên đã vội vã chạy lên ngăn cản.
Nhưng hắn ta vừa kéo tay một người ra thì đã cảm thấy l*иg ngực lạnh lẽo...
Hắn ta chết trân cúi đầu xuống nhìn, không biết con dao phay đặt trên bếp lò đã cắm vào l*иg ngực hắn ta từ khi nào!
Cơ thể của Lý Đại Ngưu như ngọn núi nhỏ ầm ầm sụp xuống.
Cố Nhân và Vương thị đang thở hổn hển cũng bị dọa sợ.
"Ta... Ta gϊếŧ người rồi." Vương thị ngẩn người, con dao phay trong tay rơi xuống đất.
Cố Nhân nhắm chặt mắt để bình tĩnh lại, sau đó nàng cúi thấp người sờ xem Lý Đại Ngưu còn thở và còn mạch đập không.
"Đừng sợ, hắn ta chưa chết."
Vương thị sợ hãi không đứng vững được, phải chống vào bếp lò mới coi như đứng vững.
Cố Nhân thấy bà sợ hãi mặt trắng bệch nên đã quay lại khen ngợi: "Nương đúng là nhanh nhạy, ta vừa nói vậy người đã hiểu ra ngay ta đang dùng kế sách tạm thời rồi."
Vương thị được khen thì cả người run lên, đắc ý nói: "Ta nuôi con lớn tới chừng này, sao lại không hiểu con được?"
Hồi nãy bà nghe thấy Cố Nhân nói đã cảm thấy là lạ rồi, cứ như đang cố tình khích bà tức giận vậy.
Khi bà nhào sang, Cố Nhân đã nháy mắt ra hiệu. Thế là Vương thị hiểu ngay, hai người đã giả vờ đánh nhau.
Sau đó Cố Nhân kéo bà tới gần bếp lò, nàng chưa kịp vươn tay thì Vương thị đã nhanh nhẹn cầm chặt dao phay.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin