Lúc đó Vương thị đang mang thai, không còn cách nào đành phải trơ mắt đứng nhìn đại nhi tử cùng trượng phu đi nhập ngũ.
Trước khi chia tay, Vương thị kiên quyết để Võ Thanh Ý bái thiên địa cùng Cố Nhân.
Có thể nói hắn vốn là một người biết kiềm chế, tuân theo lễ nghi, đêm đó khi hai người vào phòng tân hôn thì hắn cũng không làm gì Cố Nhân cả, thậm chí còn áy náy nói với nàng: “Nương ta vẫn đang mang thai, cha con ta lại phải rời đi, ta sợ bà ấy chịu không nổi nên đành nghe theo lời bà ấy. Chuyến này ta đi lành ít dữ nhiều, hiện tại cũng chỉ là kế sách tạm thời, coi như thành toàn cho tâm nguyện của nương ta. Nếu ta còn mạng trở về, ta đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Nếu ta không về được, ngươi chịu đựng quá hai năm thì có thể tự mình kết hôn. Nương ta độc miệng vậy chứ vốn mềm lòng, đến lúc đó bà ấy sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Võ Thanh Ý đã đi học mấy năm, ăn nói cũng có phần văn chương hoa mỹ, sau khi trải qua biến cố thì đầu óc nguyên chủ vốn phát ngốc, căn bản không hiểu mấy lời này của hắn có ý gì, chỉ ghi nhớ mấy câu nói này vào trong lòng, sau đó nặng nề lên tiếng.
Nửa năm sau, Vương thị sinh hạ tiểu nhi tử, đặt tên là Võ An. Từ đó trở đi, ba người sống nương tựa lẫn nhau, tuy cuộc sống khó khăn nhưng Vương thị cùng Cố Nhân đều là những người có năng lực, cuối cùng bọn họ cũng cầm cự được năm năm.
Chỉ là không ngờ tin tức truyền đến, nói rằng quân đội triều đình ở tiền tuyến đã bị phản quân tiêu diệt hoàn toàn.
Đó không phải là tiền tuyến nơi mà cha Võ và Võ Thanh Ý bị điều đến sao?
Mặc dù Vương thị cùng Cố Nhân đã chuẩn bị tâm lý cho việc này nhưng họ vẫn bị sốc đến mức ngất xỉu khi biết tin.
Thân thể Vương thị vốn khoẻ mạnh, hôn mê không bao lâu liền tỉnh lại, khổ thân Cố Nhân còn nhỏ tuổi không chịu nổi nên đã lâm bệnh nặng.
Sau một hồi sốt cao, lúc này Cố Nhân đã xuyên qua đây.
Sau khi sắp xếp lại mớ suy nghĩ của mình, Cố Nhân không khỏi thở dài.
Là một người hiện đại, nàng đã đọc vô số tiểu thuyết cùng phim truyền hình dài tập về xuyên không.
Điểm chung của mấy thứ trên là cho dù xuyên qua không phải tiểu thư hay quý nữ của nhà nào (này là truyện cung đình hầu tước), cũng sẽ có một đệ đệ/vị hôn phu đang hăng hái tiến tới một lòng muốn thi khoa khảo (này là truyện làm ruộng khoa cử).
Tốt ghê luôn, nàng xuyên tới chính là con dâu nuôi từ bé, đã vậy còn kiêm luôn chức tiểu quả phụ, ngoài ra thì nàng còn có một chú em chồng, nhưng trước khi đứa trẻ này ra đời thì Võ gia đã trải qua biến cố lớn. Bây giờ nhóc đã năm tuổi mà vẫn chưa được đi học một ngày nào, nói là thất học cũng không ngoa.
Nghĩ kiểu gì thì cũng thấy con đường phía trước cực kì gian nan!
Cố Nhân lại không khỏi thở dài.
Đúng lúc này, cửa nhà cọt kẹt mở ra, một người phụ nữ mặc trang phục cổ đại bước vào phòng.
Người phụ nữ này nhìn qua chưa đến bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn có nét trẻ trung quyến rũ, nhưng lại có đôi lông mày dài và đôi mắt hơi nheo lại, trên mặt có nếp nhăn gấp lại theo khe rãnh, không những làm tăng thêm nhiều tuổi mà còn làm đối phương trông…Rất khó đối phó. Người này không ai khác chính là mẹ nuôi cùng mẹ chồng của nguyên chủ, Vương thị.
Vương thị nặng nề đặt bát thuốc lên bàn, nhìn thấy nàng liền sẵng giọng mắng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin