“Hi Hi không biết là thứ gì sao? Giáo viên ở trường chưa dạy à?"
Giọng nói trầm thấp của ba vang lên bên tai, anh nói rất nhẹ, cứ như thầm thì, sợ ai nghe được. Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người, cũng không biết tại sao lén lút như thế. Nhưng cô bị giọng nói này mê hoặc, không những không ngại ngùng mà càng lại gần ba, khiến nơi nóng bỏng của anh chọc sát bụng nhỏ cô.
"Có dạy, nhưng chưa từng thấy. Tai nghe không bằng mắt thấy, ba có nghe nói vậy chưa?"
"Ba con vẫn học hết cấp 2 đấy." Giản Dịch Thâm giơ ngón tay trỏ lướt qua mũi con gái.
Đôi mắt Giản Hi hơi chuyển động, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, cô hơi muốn hỏi về bệnh tình của ba, nhưng lại không dám hỏi, sợ khiến ba buồn.
Lúc cô đang do dự, Giản Dịch Thâm đã lên tiếng: "Hôm nay cố ý mặc chiếc váy này à?"
Một câu nói của Giản Dịch Thâm khiến Giản Hi hốt hoảng, dường như chút trò vặt vãnh của mình bị vạch trần: "Sao lại là cố ý chứ, muốn mặc cho ba xem mà là cố ý ạ?"
Giản Dịch Thâm cười nhẹ: "Hi Hi nhà mình kiếp trước chắc là hồ ly tinh nhỏ."
Lời vừa nói xong, ngực đã ăn một đấm rất nhẹ.
"Đâu có ai lại nói con gái mình vậy."
"Con cũng biết con là con gái ba à?"
"Chứ con là con gái ai?"
"Con gái nhà khác không ôm ấp ba mình thế này, cũng không đêm đêm ngủ cùng ba mình."
Từng câu nói của Giản Dịch Thâm khiến Giản Hi hết đường trốn, không biết làm sao mà ngọn lửa hiếu thắng trong lòng Giản Hi bùng lên.
"Thế ba người ta cũng đâu có mới thế này với con gái mà bên dưới đã cương cứng..."
Lời vừa nói ra, Giản Hi mới cảm thấy không ổn, nhưng đã không kịp nữa rồi, cô khẽ liếc nhìn Giản Dịch Thâm, ngón tay nhỏ nghịch cúc áo trước ngực anh.
Giản Dịch Thâm không tiếp lời, sự im lặng ngắn ngủi này cứ như một ngọn núi đè nặng lên lòng Giản Hi, khiến cô thấp thỏm, cảm thấy lần này mình ve vãn hơi quá rồi. Thế rồi cô nghĩ ngợi, quyết định thành thật.
"Ba ơi, hôm nọ con nhìn thấy báo cáo sức khỏe của ba rồi. Có phải ba... cũng có bệnh giống con không?"
Giản Dịch Thâm giật mình, thế mới hiểu ra hành vi khác thường của con gái hôm nay.
"Vậy thì sao?" Giản Dịch Thâm buông Giản Hi ra, đi bật đèn: "Muốn kiểm tra xem ba có bệnh thật không à?"
"Con..." Giản Hi bối rối lùi về sau, cho đến khi ngã ngồi ra mép giường: "Con... Suốt 15 năm qua, đây là lần đầu con có người thân, có thể lúc thân thiết với ba sẽ không biết chừng mực. Nếu ba tái phát bệnh cũ vì con..."
"Hử? Thì con làm sao?"
Đôi chân dài của ba dần tiến lại gần, cho đến khi anh khuỵu gối trước mặt cô.
Giản Hi nhướng mắt, đối mặt với ba.
"Ba, con..." Giản Hi khẽ liếʍ môi, lời nói tuôn ra: "Nếu ba cần, con cũng có thể..."
"Con không thể."
Giản Dịch Thâm cắt ngang khiến Giản Hi bối rối, cô nhìn người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên cô nhìn thấy được sự áp bức từ đôi mắt ấy.
"Con không thể." Giản Dịch Thâm lặp lại lần nữa.
"Con... Tại sao con không thể? Vì con là con gái ba sao? Nhưng chúng ta khác với những cặp cha con khác..."
"Về huyết thống, chúng ta chính là một cặp cha con bình thường."
"Có người cha bình thường nào lại hôn lưỡi với con gái không? Lại nhìn dưới váy con gái không?"
"Thế nên giờ con muốn ba thừa nhận sai lầm sao?"
Giản Hi kinh ngạc ngây người, lần đầu tiên cô phát hiện Giản Dịch Thâm giỏi ăn nói như vậy. Dưới ánh đèn, ánh mắt Giản Dịch Thâm nhìn thẳng cô, trong đó chứa đựng du͙© vọиɠ và kiềm chế không hề che giấu, khiến cô không chịu nổi.
"Hử? Muốn ba thừa nhận sai lầm của mình à?"
Thừa nhận kiểu gì, sau khi thừa nhận, những hành vi vượt quá giới hạn kia đều sẽ dừng lại.
Giản Hi bĩu môi, giơ tay kéo vạt áo ba.
"Không được đâu ba, sai cũng đã sai rồi."
"Vậy người ba phạm sai lầm này có thể mượn nhà tắm của Hi Hi không?"
Giản Hi gật đầu, buông bàn tay đang túm áo anh, nhìn anh đi vào nhà tắm của mình.
Lúc này cô biết, dù cô cứ luôn quấn lấy ba làm mấy chuyện kia, trông ba có vẻ chìm đắm vào đó, nhưng thực chất không phải vậy, ba rất tỉnh táo, anh phân biệt rõ chuyện gì có thể quá giới hạn, chuyện gì không thể, anh cũng biết rõ khi nào nên tiếp tục, khi nào buộc phải dừng.
Giản Hi khó tránh thấy chán nản, cô từng cho rằng mình ít nhiều cũng có chút quyền chủ động, nhưng hôm nay biểu hiện của ba nói cho cô biết là cô không hề có.