Hảo là một bác sĩ, một bác sĩ trong thời kì kinh hoàng của giới y học đầu thế kỉ XXI.
Hảo đã làm trong nghề gần hai mươi năm. Chừng ấy thâm niên cho cô gặp qua biết bao căn bệnh hiếm lạ cũng như chứng kiến quá nhiều hợp tan ly biệt.
Nhìn nhiều, nghe nhiều, cảm xúc nhiều đến mức Hảo chẳng còn quá rung động khi đối diện với bất kì một tình huống nào, kể cả cái chết.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn tồn tại một vài biến số. Vẫn sẽ có một số người hay một số việc trở thành ngoại lệ đối với một ai.
Câu chuyện hôm nay chính là một ngoại lệ như thế.
-
Dịch bệnh đã diễn ra một thời gian khá dài. Một căn bệnh tàn ác cướp đi hàng trăm nghìn sinh mệnh vô tội dù cho là già trẻ hay nam nữ.
Trong mấy tháng ngắn ngủi, vi rút như một cơn bão quét sạch thế giới. Người chết, kinh tế suy giảm, giáo dục trì trệ, dịch vụ thì đóng băng. Ấy vậy mà có vẫn có một ngành nghề miệt mài không ngơi nghỉ đó chính là ngành y.
Hảo vừa hoàn thành xong đợt thăm khám bệnh nhân sáng nay.
Tình hình trước mắt thì các bệnh nhân do cô tiếp nhận đều đang có tình trạng phục hồi khá tốt, một số khác vẫn còn trong quá trình điều trị rất suôn sẻ. Cuối cùng thì hôm nay cô đã có thể yên tâm ăn hết bữa cơm trưa.
Nghe nói thức ăn hôm nay bên đoàn tình nguyện đem đến có món canh chua cá lóc. Hơn hai năm rồi Hảo không về quê, món ăn quê nhà này vừa hay lấp đầy khoảng trống nhung nhớ quê hương trong lòng cô.
Hảo vừa lau tay vừa bước xuống phòng bếp. Từ xa, mùi thơm nức mũi của canh bay đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn nơi đầu lưỡi.
Hảo đi nhanh hơn chút nữa, cuối cùng thì phần cơm trưa cũng đến được tay cô.
Hiện tại bệnh viện đang quá tải. Không chỉ có bệnh nhân không có chỗ nằm mà ngay cả bác sĩ cũng chẳng có một chỗ đàng hoàng để ngồi ăn. Vì thế mỗi lần đến giờ trưa đều thấy được hình ảnh các nhân viên bệnh ngồi nằm la lết đầy sảnh.
Hảo ngồi xuống một gốc cây bàng thân quen cạnh phòng bếp. Từ ngày dịch bùng lại, gốc cây này đã trở thành căn cứ điểm của riêng cô.
Hảo ngắm nhìn bầu trời nắng dịu, thưởng thức một chút không gian thơ mộng hiếm có này.
Hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cô mở hộp cơm ra ăn.
"Chị Hảo! Chị Hảo ơi!" Một giọng nói thôi thúc vang lên bên tai.
Hảo thở dài.
Xem ra hôm nay cũng không kịp ăn rồi.
Sau khi ngẩn người hết ba ít giây, Hảo nhanh chóng lấy thun buộc hộp cơm lại rồi đi tìm bạn đồng nghiệp vẫn đang réo gọi tha thiết.
"Chị Hảo ơi, bệnh nhân bên phòng số hai mươi bảy của chị gặp chuyện rồi!"
Lúc này, phòng bệnh số hai mươi bảy đang vô cùng hỗn loạn. Người vừa nãy còn cười đùa với họ bây giờ đang nằm thoi thóp trên băng ca.
Bệnh nhân cảm thấy rất khó thở. Không khí xung quanh dường như đột nhiên biến mất, đến mức người đó phải mở miệng ra hít lấy hít để từng giọt không khí chắt chiu.
Trong lòng ngực, tim lập liên hồi như mấy tiếng trống hành quân. Môi cùng các đầu ngón tay ngón chân cũng dần tím tái hệt như bị ai đó bóp nghẹt.
Đến một lúc nào đó, mắt bệnh nhân trở nên thẫn thờ, người đó xụi lơ như một con cá chết rồi lâm vào hôn mê.
Hảo cầm ảnh chụp X quang. Cô nhìn chằm chằm vào hai lá phổi trắng xóa. Xong cô lại nhìn một vòng các y tá, bác sĩ bên cạnh.
"Chúng ta còn đủ ECMO không?"
Không nhiều lời, họ chỉ lắc đầu, mắt buồn rười rượi.
Sự bất lực như cơn thuỷ triều bỗng bao trùm trong lòng Hảo.