Sau, cô nhanh chóng lấy lại tâm tình, gật đầu chào cậu Ba.
"Con gái nhà khác sáng sớm đã thức dậy phụ ba phụ mẹ công việc nhà. Còn cô Hai nhà này sáng sớm mở mắt ra đã tung tăng bay nhảy khắp nơi rồi." Ông bá hộ nhíu mày mắng.
Tuy nói là mắng nhưng giọng điệu chẳng có gì là gay gắt, dường như chỉ muốn tỏ chút thái độ với cô con gái rượu trong nhà.
Dù sao ông bá hộ chỉ có độc nhất một cô con gái, đương nhiên là ông phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cô Hai đã biết tỏng mấy chiêu trò làm ra vẻ oai phong của ông bá hộ. Cô cười hì hì lấy lệ rồi bước đến bên cạnh ông, giọng điệu tinh quái.
"Ba cứ nói thế, cô Hai đây mà thật sự xuống bếp nấu cơm đốn củi thì ông bá hộ nhà này lại đau lòng chết mất!"
"Có khách khứa trong nhà mà vẫn cứ quen thói ăn nói tuỳ tiện!" Ông bá hộ lại mắng.
Cậu Ba Phương nhìn thấy dáng vẻ của cô Hai như thế bất giác mỉm cười.
Cậu Ba có gương mặt đôn hậu, nụ cười của cậu nhẹ nhàng càng làm nổi bậc vẻ chất phác của đứa con miền quê sông nước.
"Thôi cũng trễ rồi, con về đi kẻo không kịp."
Ông bá hộ mặc kệ cô Hai diễn trò. Một tay ông chống cây gậy quý một tay còn lại thì phất tay với cậu Ba Phương.
"Chuyện kết hôn của hai đứa chú sẽ bàn với cháu sau."
Cậu Ba Phương nghe thế thì nhìn ra sắc trời bên ngoài. Thấy mặt trời cũng đã lên cao, cậu Ba liền cúi chào ông bá hộ rồi chào cô Hai mà ra về.
Ông bá hộ nhìn dáng vẻ thật thà lễ phép của của cậu Ba mà vô cùng ưng ý.
Đứa nhỏ này tuy cha mẹ mất sớm nhưng lại rất có bản lĩnh, tuổi còn trẻ mà một tay nó giữ được gia nghiệp rộng lớn của ông Tư Bình. Âu cũng là phần phúc ông Tư để lại cho con cháu.
"Ba, ba nói chuyện kết hôn gì?"
Khác với ông bá hộ đang gật gù đánh giá chàng rể tương lai, cô Hai Thanh Đình vừa nghe đến chuyện kết hôn thì tái mặt. Gương mặt hồng hào trắng mịn ban nãy trở nên nhăn nhó.
"Sao hả? Con quên chuyện hôn ước của con với thằng Ba rồi”?
Ông bá hộ quay đầu hỏi con gái, trong lòng nhớ đến vài tin đồn gần đây thì bắt đầu trầm tư.
Đêm hôm đó, cô Hai Đình trằn trọc không yên.
Suýt nữa thì cô cũng quên mất hôn ước của cô và cậu Ba Phương ở thôn Hoài. Năm xưa ba cô và ông Tư Bình từng hứa hôn cho trưởng nam trưởng nữ hai nhà. Đáng lý ra năm mười sáu tuổi cô sẽ gả cho cậu Ba.
Chỉ là hơn hai năm trước bà Tư là mẹ cậu Ba qua đời nên hôn sự hai nhà mới lùi lại ba năm để cậu để tang mẹ rồi mới tính chuyện cưới hỏi. Nếu không có chuyện gì bất trắc thì đúng ra cuối năm nay cô sẽ về làm vợ cậu Ba.
Chỉ là…