Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Độc Ác Quá Ngu Ngốc Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 27: Thế giới tu luyện ngu ngốc

Giang Lưu Vân nửa ngồi xổm thân thể, để cho Phong Hà dễ đi lên, Phong Hà lập tức leo lên lưng của Giang Lưu Vân, hai tay vòng quanh cổ của hắn.

Giang Lưu Vân chỉ cảm thấy trên lưng một mảnh mềm mại ấm áp, hắn còn ngửi được một mùi thơm như có như không trên người của Phong Hà, chỉ có cách rất gần mới có thể ngửi được, ngày hôm qua hắn đã ngửi cả đêm.

Không thể suy nghĩ nữa, hắn lại đỏ mặt.

Hắn cõng Phong Hà đến nhà trọ, dọc theo đường đi Phong Hà đều an phận không có lộn xộn.

Phong Hà cũng khổ não, thể lực của Giang Lưu Vân thật sự là quá tốt, hắn cõng cậu dường như vô cùng thoải mái, cũng không có đổ mồ hôi, cậu vốn còn muốn giúp hắn lau mồ hôi.

Đây chính là sự khác biệt giữa người tu hành và người phàm, Phong Hà càng hướng tới tu tiên.

Phong Hà vừa từ trên lưng của Giang Lưu Vân đi xuống, lập tức nhìn thấy một nhóm lớn người mặc trang phục màu trắng thống nhất bước nhanh về phía Giang Lưu Vân, trên mặt bọn họ đều là vẻ mừng rỡ. Bọn họ hẳn là các sư đệ của Thanh Vân Môn mà Giang Lưu Vân đã nhắc tới.

Một đệ tử dẫn đầu mừng rỡ nói: “Đại sư huynh, cuối cùng huynh đã trở về, đêm qua chúng ta rất sốt ruột, nghĩ nếu như hôm nay huynh vẫn không có trở lại sẽ lập tức quay về nói cho chưởng môn và Sở Tiên Tôn, xem ra bây giờ là không cần.”

Giang Lưu Vân hơi áy náy nói: “Đêm qua đυ.ng phải một Ma Tộc có tu vi rất cao, theo ta thấy ký hiệu trên tay của hắn, chắc là trưởng lão của một Ma Tộc nào đó. Làm phiền các sư đệ lo lắng cho ta.”

Bây giờ sư đệ kia mới chú ý tới phía sau Giang Lưu Vân còn có một người, cậu dùng ánh mắt tò mò mà lại hâm mộ nhìn bọn họ.

Sư đệ nhìn dáng vẻ của cậu, sửng sốt, từ khi tu đạo tới nay chưa từng thấy qua người nào lớn lên đẹp mắt như vậy...

Những người khác cũng nhìn thấy Phong Hà, đều nhìn thẳng vào cậu, Phong Hà đỏ mặt, trốn sau lưng Giang Lưu Vân.

Giang Lưu Vân nhìn các sư đệ, nhíu mày, trầm giọng nói: “Không được vô lễ!”

Các sư đệ cả kinh, lúc này mới có chút xấu hổ dời ánh mắt đi.

Giang Lưu Vân lúc này mới mở miệng: “Vừa rồi không có giới thiệu cho các ngươi, đêm qua cậu ấy đã cứu ta một mạng, mang ta về nhà của cậu ấy, cậu ấy gọi Phong Hà.”

Nghe vậy, các sư đệ đều gật đầu chào hỏi với Phong Hà. Phong Hà cũng gật đầu đáp lại.

Giang Lưu Vân đưa Phong Hà lên lầu hai nhà trọ, hắn đặt một căn phòng một người cho Phong Hà, hắn dặn dò: “Cậu ở chỗ này trước đi, chờ chúng ta rèn luyện xong sẽ dẫn cậu về Thanh Vân Môn.” Nói xong, Giang Lưu Vân đưa túi quần áo của Phong Hà cho cậu.

Hắn lại mở miệng nói: “Rèn luyện rất nguy hiểm, đến lúc đó chúng ta đi ngoài, cậu hãy ở chỗ này, nếu cậu muốn đi ra ngoài một chút cũng có thể.”

Phong Hà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, đáy mắt của Giang Lưu Vân hiên ra một chút ý cười.

Hắn xoay người rời đi, đi tới bên cạnh cửa đột nhiên nhớ tới chỗ Phong Hà ở thật sự rất tồi tàn, hơn nữa bọc quần áo cậu mang theo chắc là toàn bộ tài sản của cậu, nhưng mà cái bao đó nhẹ như vậy…

Cuộc sống của Phong Hà…Hình như rất khó khăn?

Giang Lưu Vân lại đi trở vào, lấy một túi tiền từ trong không gian chứa đồ của hắn, thế giới bên ngoài là dùng bạc để mua đồ vật.

Đây là hắn lúc xuống núi sư tôn lưu cho hắn, nhắc nhở hắn ở nhà trọ ăn cái gì đều cần dùng đến, mấy ngày nay ăn, mặc, ở, đi lại của các sư đệ và mình đều dùng không ít.

Túi tiền này cho Phong Hà dùng, hắn còn dư lại một túi, đã đủ để bọn họ vượt qua thời gian kế tiếp.

Giang Lưu Vân nói với Phong Hà: “Cậu rảnh thì đi dạo, tiền ở đây có thể tùy ý sử dụng.”

Phong Hà chớp chớp mắt, cậu dường như muốn lập tức duỗi tay đi lấy, đây là cậu bị ảnh hưởng bởi tính cách của nguyên chủ, ham hư vinh, yêu tiền như mạng, nhìn thấy nhiều bạc như vậy trong lòng đã sớm kích động đi lên.

Thật ra Phong Hà cũng kích động lắm, cậu còn từng tới cổ đại bao giờ! Cũng chưa từng đi dạo phố cổ.

Nói như vậy đồ ăn vặt và đồ ăn bán ở đây đều là sạch sẽ tự nhiên, không có khoa học kỹ thuật và hoạt động tàn nhẫn nào.

Nhưng mà cậu cũng phải làm vẻ miễn cưỡng từ chối một chút, dù sau mới quen biết người ta có một ngày.

Cậu mở miệng nói: “Cái này…Không tốt lắm đâu, ngài và sư đệ của ngài ở dưới chân núi ăn mặc, ở đi lại đều phải dùng tiền, làm sao ngài cho ta nhiều tiền như vậy được.”

Giang Lưu Vân cứng rắn mà đưa cho cậu, Phong Hà giả vờ đẩy qua đẩy lại một chút vẫn nhận lấy.

Vì thế Giang Lưu Vân nói: “Ta còn rất nhiều, cậu có thể yên tâm mà dùng, hơn nữa cậu là ân nhân cứu mạng của ta, bao nhiêu đó tiền có là gì chứ?”

Trong lòng của Phong Hà vô cùng hưởng thụ đối với những lời này, nhưng trên mặt vẫn có vẻ được sủng mà hoảng sợ. Cậu rất thật lòng thật dạ nói một câu: “Vậy cám ơn ngài.”

Giang Lưu Vân gật đầu rồi rời khỏi phòng Phong Hà.

Thật ra phần lớn đoàn người của Giang Lưu Vân đi rèn luyện là giúp đỡ người dân bình thường diệt trừ một số yêu ma ảnh hưởng đến bọn họ, lần này bọ họ xuống núi rền kuyeejn để giúp đỡ những địa phương bị yêu ma gϊếŧ hại người dân, không cần ở lâu đã có thể trở về Thanh Vân Môn.

Phong Hà thoải mái dễ chịu ở lại nhà trọ, cái nhà trọ này ở thoải mái hơn cái phòng rách nát kia nhiều, giường chiếu mềm mại, gian phòng lấy ánh sáng rất tốt, hơn nữa muốn tắm rửa trực tiếp kêu tiểu nhị đến múc nước là được, ăn cơm còn không cần tự mình làm, trực tiếp đi xuống phía dưới ăn.

Ha ha ha, thực sự quá tuyệt vời.

Phong Hà ăn cơm vẫn ngồi cùng một chỗ với Giang Lưu Vân, Giang Lưu Vân sẽ hỏi cậu muốn ăn gì, gọi món cho cậu.

Bữa ăn đầu tiên Phong Hà đến thế giới này chính là cơm trưa trong nhà trọ, Giang Lưu Vân gọi giúp cho cậu.

Chờ tới khi Giang Lưu Vân bọ họ ra ngoài hàng yêu trừ ma, Phong Hà lập tức cầm lấy tiền mà Giang Lưu Vân cho cậu vui vẻ đi ngoài đi dạo. Ha ha ha, cậu vẫn chưa chơi ở cổ đại đâu! Lần này phải đi dạo cho tốt mới được.

Phong Hà giống như cái đồ nhà quê, tò mò về mọi thứ trên đường, cậu thấy được cái gì đồ chơi mới lạ cũng muốn mua.

Đường hồ lô ở cổ đại thế nào, mới đầu đường bọc ngoài sơn tra đỏ rực cũng rất đẹp , mua một cái ăn thử đi!

Chiếc mặt nạ này nhìn rất đẹp, thời cổ đại không có nhựa, mặt nạ của bọn họ đã làm như thế nào? Mua một cái xem đi!

Quầy bán trái cây có rất nhiều trái cây, cổ đại lại không có thuốc trừ sâu, trái cây khẳng định hữu cơ lại khỏe mạnh, mua mấy quả đào ăn đi!



Phong Hà đi dạo cho tới trưa, có chút mệt mỏi. Nên tìm tửu lâu đi vào ngồi xuống, bây giờ cậu chính là người có tiền, vì thế vung tay lên muốn một phòng riêng.

Trong trí nhớ của Phong Hà có tửu lâu này, đây là tửu lâu lớn nhất thành thị, lúc trước khi nguyên chủ không có cơm ăn đã tới đây nhặt cơm thừa đồ ăn thừa ở cửa sau…

Phong Hà gọi rất nhiều đồ ăn ngon, đây đều là mấy món ăn lúc trước nguyên chủ rất muốn ăn. Bồ câu nướng, canh đậu hũ cá trích, cánh gà tương thơm, sườn xào tỏi...Toàn bộ dều là thịt, Phong Hà nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Phong Hà ăn no về tới nhà trọ, lúc này Giang Lưu Vân bọn họ còn chưa trở về, cậu lập tức tự mình trở về phòng tắm, sau đó nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Nằm trên giường của nhà trọ, Phong Hà đột nhiên sinh ra một cảm giác không thực tế, rõ ràng cậu ở trong thế giới nhiệm vụ, nhưng tại sao lại không có nhiệm vụ nào chờ cậu đến hoàn thành.

Vì vậy cậu hỏi hệ thống: “Hệ thống, tại sao ngươi còn chưa tuyên bố nhiệm vụ của thế giới này?”

Hệ thống [Nhiệm vụ rất đơn giản, trước đó tôi đã tóm tắt thế giới này cho cậu rồi, nhiệm vụ của ngài là thực hiện chức trách của ngài, đẩy nam chính xuống thần đàn, để cho hắn nhập ma, hơn nữa không thể để tính cách thiết lập của nguyên chủ bị sụp đổ.