Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Độc Ác Quá Ngu Ngốc Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 4: Nhân vật phụ pháo hôi ở trường học

Tạ Diễn Châu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhăn của Phong Hà, nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”

Phong Hà chợt nhớ ra người bên cạnh mình là một học bá.

Cậu lén nhìn Tạ Diễn Châu, có chút xấu hổ.

Phong Hà nói: “Nền tảng kiến thức của tớ hơi kém nhưng tớ muốn chăm chỉ học tập, nếu không hiểu chỗ nào có thể hỏi cậu được không?”

Tạ Diễn Châu cảm thấy mấy hành động nhỏ này của Phong Hà rất dễ thương.

Cậu ta ngơ ngác gật đầu, “Được... được.”

Phong Hà nghe vậy vui vẻ mỉm cười, chỉ cần nỗ lực, cậu tin rằng mình có thể bù đắp được khuyết điểm học kém.

Tạ Diễn Châu nắm chặt tay.

Cậu ta nhìn vẻ mặt vui vẻ của Phong Hà, trong lòng cảm thấy Phong Hà thật đáng yêu, xinh đẹp và dễ thương.

[Đinh! Độ yêu thích của Tạ Diễn Châu +5. ]

Phong Hà cảm thấy không thể tin được: “Ta nhờ cậu ta giảng bài cho, lại tự nhiên được tăng thêm thiện cảm!”

Hệ thống [… Có lẽ là do nụ cười của ký chủ quá ngọt ngào, nên cậu ta mềm lòng, sau này ký chủ hãy cười nhiều hơn nhé.]

Phong Hà nhất thời không nói nên lời, hệ thống này mặc dù giọng nói điện tử lạnh lùng vô cảm nhưng đôi khi cũng khá hài hước.

Một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối Phong Hà trở về ký túc xá tắm rửa rồi đi ngủ.

Trong ký túc xá của cậu có lẽ không còn ai khác ở, nếu không thì người bạn cùng phòng này cũng sẽ không vắng mặt lâu như vậy, dù sao cũng đã khai giảng lâu rồi mà.

Ngay khi Phong Hà nằm xuống giường, cậu nhận được thông báo lời mời thêm bạn mới trên WeChat từ Lâm Yến Chi.

Phong Hà mở to mắt, không thể tin nổi nói: “Sao Lâm Yến Chi lại gửi kết bạn cho ta nhanh như vậy! Nam chính lạnh nhạt xa cách như thế, ta còn tưởng rằng anh ta sẽ cho người khác bữa sáng mấy tuần liên tục cơ.”

Hệ thống im lặng, nó cũng có chút bối rối.

Phong Hà chấp nhận lời mời kết bạn, hình đại diện WeChat của Lâm Yến Chi rất đơn giản, chỉ là một hình màu đen và tên WeChat chỉ có ký tự “Z”.

Trái với hình đại diện nhân vật hoạt hình của Phong Hà, còn có một cái tên lòe loẹt “Tôi muốn có một ngôi nhà cổ tích”, là cậu đã tự đặt tên.

Bởi vì cậu luôn có một điều ước trong thế giới của riêng mình, cậu hy vọng kiếm đủ tiền để đến sinh sống ở một vùng quê yên tĩnh và xây dựng một căn nhà cổ tích, Phong Hà muốn cuộc sống của mình cũng đẹp như một câu chuyện cổ tích.

[Đinh! Điểm tiến độ nhiệm vụ +10.]

Phong Hà không biết phải nói gì sau khi thêm Lâm Yến Chi vào danh sách bạn bè, vì vậy cậu đã nhờ hệ thống giúp đỡ.

Hệ thống trực tiếp ném hướng dẫn hẹn hò trực tuyến cho cậu.

Trong khi Phong Hà nghiên cứu, Lâm Yến Chi sử dụng công nghệ hack để xem danh tính thực sự của cậu.

Khi đó, Phong Hà vẫn chưa biết rằng danh tính của cậu đã bị lộ.

Nam chính đã biết hết tên, lớp, gia đình, chuyện đời tư của cậu, đồng thời anh ta cũng nhìn thấy ảnh CMND trong hồ sơ học sinh mà cậu chụp hai ngày trước.

Phong Hà quyết định bắt chuyện về chủ đề bữa sáng trước tiên, để mở đầu cuộc trò chuyện của hai người.

Tôi muốn có một ngôi nhà cổ tích: Bạn học Lâm Yến Chi, cậu thấy bữa sáng có ngon không? Tôi và bà nội đã mất rất nhiều thời gian mới nấu được đó, nếu cậu thích thì ngày mai tôi sẽ nấu tiếp cho cậu.

Phong Hà ngẫu nhiên bịa ra chuyện có bà nội, nhưng cậu không biết rằng Lâm Yến Chi đã biết hết lý lịch của cậu.

Z: Cứ gọi tên tôi là được. Cảm ơn vì bữa sáng, nhưng cậu không cần phải mang tới nữa đâu.

Phong Hà nói với hệ thống: “Nhân vật nam chính tính tình thật tốt! Anh ấy cũng rất lễ phép nữa.”

Hệ thống [...chuyện gì đang xảy ra vậy?] Hệ thống bắt đầu nghi ngờ tính cách của nam chính có phải không bình thường hay không.

Phong Hà phớt lờ sự nghi ngờ của hệ thống và bắt đầu trò chuyện với nam chính.

Tôi nuốn có một ngôi nhà cổ tích: Thật không ngờ cậu lại đồng ý thêm bạn bè, bây giờ tôi vui quá.

Lâm Yến Chi: “...” Hắn chỉ muốn xem mục đích thực sự của Phong Hà là gì.

Z: Khi nào chúng ta có thể gặp nhau?

Tôi muốn có một ngôi nhà cổ tích: Bây giờ có phải là quá sớm rồi không? Tôi nghĩ chúng ta nên vun đắp mối quan hệ theo cách nhắn tin thế này trước.

Z: Vậy cũng được.

Nhìn vào giao diện trò chuyện, Lâm Yến Chi hít một hơi thật sâu.

Hắn không thể hiểu tại sao mình lại có thể để mọi chuyện trở nên lố bịch như vậy và đồng ý làm theo yêu cầu của Phong Hà.

Tiếp theo, Phong Hà làm theo các chiến lược trong hướng dẫn hẹn hò trực tuyến, và hỏi một số câu hỏi để làm quen với Lâm Yến Chi.

Cậu thích ăn gì, thích màu gì, sở thích thường ngày của cậu là gì, v.v.

Lâm Yến Chi trả lời ngắn gọn.

Phong Hà đang trò chuyện thì buồn ngủ và bất giác ngủ quên, Lâm Yến Chi nhìn vào giao diện trò chuyện không có tin nhắn gì mới, đoán rằng Phong Hà đã ngủ quên.

Đôi mắt hắn lóe lên, Phong Hà dường như không có mục đích nào khác.

Quá ngu ngốc và đơn giản...

Khi trời gần sáng, hệ thống đánh thức Phong Hà.

Phong Hà lơ mơ chưa tỉnh ngủ, không biết bây giờ là đêm hay ngày.

Cậu ngơ ngác nhìn hệ thống: “Sao ngươi đánh thức ta sớm như vậy?”

Hệ thống nhắc nhở: [Không phải ngài nói hôm nay chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Yến Chi sao? Nếu bây giờ ngài không bắt đầu ngay thì sẽ muộn đấy.]

Phong Hà nghĩ tới nhiệm vụ của mình và phần thưởng hào phóng khi hoàn thành xong nhiệm vụ, sau đó cam chịu số phận và đi vào không gian hệ thống để làm bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay là món cháo bí ngô mềm dẻo và tiểu long bao (bánh bao nhỏ) dễ thương.

Cũng giống như ngày hôm qua, Phong Hà lén lút đi đưa bữa sáng, nhưng hôm nay lại không có thư tình.

Lâm Yến Chi buổi sáng tới lớp, đã nhìn thấy bữa sáng trên bàn, không khỏi cong môi.

Ninh Thuần Thuần nhìn thấy cảnh này có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, vốn là muốn hỏi Lâm Yến Chi xem ngày hôm qua hắn có chấp nhận nam sinh theo đuổi mình hay không, nhưng lại không hỏi được.

Trên thực tế, nhìn Lâm Yến Chi vẫn ăn bữa sáng trên bàn, đáp án đã quá rõ ràng.

Cô ta tự hỏi, nếu tỏ tình sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

[Phá hủy được 20% tiến triển tình cảm của nam nữ chính, xin ký chủ hãy tiếp tục phát huy.]

[Đinh! Điểm tiến độ nhiệm vụ +10. ]

Lúc này Phong Hà còn đang ngơ ngác nghe hệ thống báo cáo, chuyện gì đang xảy ra vậy, chiêu dụ dỗ của cậu có hiệu quả tới như vậy sao?

Phong Hà vui mừng và cảm thấy nhiệm vụ sẽ sớm được hoàn thành.

“Các em học sinh, lịch đăng ký tham gia đại hội thể thao của trường sắp bắt đầu. Các em hãy nhiệt tình đăng ký và mang vinh quang về cho lớp của mình nhé. Sau giờ học hãy đến Ban thể thao để đăng ký.”

Sau khi giáo viên thông báo xong, đưa phiếu đăng ký cho thành viên ủy ban thể thao.

Phong Hà vừa nghe xong hệ thống thông báo, liền nghe thấy tiếng giáo viên thông báo trên loa phát thanh.

[Thông báo cốt truyện ban đầu: Sau trận đấu bóng rổ mà nam chính tham gia ở đại hội thể thao, anh ta chỉ uống nước do nữ chính đưa cho, dẫn đến việc một nhóm cô gái nhà giàu phải lòng nam chính ghen ghét và bắt nạt nữ chính. Sau khi nam chính phát hiện ra, anh ta đã trực tiếp bày tỏ thái độ, dùng thân phận trấn áp những cô gái đó, cũng chính lúc này nam chính mới hoàn toàn hiểu được lòng mình, khi nhìn thấy nữ chính bị bắt nạt một cách đáng thương như vậy, và hai người bọn họ đã phá vỡ rào cản và chính thức yêu đương.]

Nghe xong, Phong Hà gãi đầu nói: “Ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản nam chính uống nước nữ chính đưa.”

Hệ thống nhẹ nhõm nhìn Phong Hà bằng đôi mắt điện tử.

Sau giờ học, Phong Hà nhìn thấy Tạ Diễn Châu đang điền vào đơn đăng ký tham gia, cậu bước tới gần và hỏi: “Cậu muốn đăng ký tham gia mục nào?”

Tạ Diễn Châu nhìn Phong Hà, gật đầu nói: “Bóng rổ, lúc đó nhớ đến cổ vũ cho tôi.”

Phong Hà gật đầu thật mạnh, dường như cậu hết sức chú ý và quyết tâm trở thành đàn em tốt nhất.

Tạ Diễn Châu âm thầm vui mừng. Cậu ta chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp và dễ thương đến thế.

Cậu ta đột nhiên nói: “Không phải cậu muốn tôi giúp làm bài tập sao? Bây giờ, tôi đang có thời gian. Nhân tiện, cho tôi biết điểm số cuối cùng của từng môn học trong năm ngoái của cậu.”

Phong Hà bị sốc trước sự chu đáo và nhiệt tình của Tạ Diễn Châu, cậu ta trông không giống một kẻ bắt nạt học đường chút nào!

Phong Hà không biết rằng tính khí thất thường của Tạ Diễn Châu là do khuôn mặt và sự ngờ nghệch của cậu, bởi vì cậu trông giống như một ngây thơ dễ dụ.

Vẫn là một chàng trai ngốc nghếch xinh đẹp.

Phong Hà hỏi hệ thống: “Năm ngoái mỗi môn ta được bao nhiêu điểm?”

Hệ thống [Tiếng Trung: 100]

[Toán học: 60]

[Tiếng Anh: 90]

[Vật lý: 20]

[Hóa học: 40]

[Sinh học: 60]

Cuối cùng, hệ thống chậm rãi bổ sung “Tổng điểm là 750.”

Phong Hà: “...”

Chết chân tại chỗ.