Chín giờ tối, Nhϊếp Thư Diêu mặc áo gió từ tầng hai đi xuống, tư thế đi xuống lầu chậm rãi một cách kỳ quái. Từng bước xuống bậc cầu thang đều nhẹ nhàng hít vào, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, vẻ mặt không thể diễn tả được là đau khổ hay đang chịu đựng, vai hơi khom xuống, dường như đang run rẩy.
Cô cầm điện thoại bằng tay trái, trên màn hình hiển thị đang nói chuyện điện thoại, đầu bên kia là Chu Đạc.
Nhưng không ai mở miệng trước.
Ngoài tiếng bước chân của cô, phần thu âm còn lại là hơi thở của cô, lúc nhẹ lúc nặng.
Chu Đạc bảo cô đến văn phòng công ty nói chuyện tiếp, Nhϊếp Thư Diêu muốn cúp điện thoại vì không kiềm chế được sự xấu hổ của chính mình. Mặc qυầи ɭóŧ chữ T miễn cưỡng tạm chấp nhận đi, trong cơ thể còn nhét cự vật giả màu đen, trong quá trình đi lại tiểu huyệt không tự chủ mà tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, khi xuống cầu thanh cự vật giả lúc nông lúc sâu, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nhiều hơn, khi cô bước ra khỏi cửa, dịch thể đã chảy từ chân tâm xuống bắp chân.
Rõ ràng Chu Đạc không nhìn thấy, nhưng Nhϊếp Thư Diêu vẫn có ảo giác anh có thể nhìn thấy hết thảy đầu bên này của điện thoại, cô vừa xấu hổ vừa khó xử, sau khi ngồi lên xe liền hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức nói với tài xế bằng một giọng bình thường: "Đến công ty."
Nhϊếp Thư Diêu không dám cử động, lần đầu tiên cô có cảm giác như mình đang khỏa thân đi ra ngoài, qυầи ɭóŧ chữ T không có bao nhiêu vải, chỉ có mấy sợi dây thừng mỏng manh, ở giữa treo một chuỗi ngọc trai tròn trịa mượt mà, chỉ cần cử động nhẹ, những viên ngọc trai sẽ lăn lộn cọ xát vào âm đế.
Cực kỳ tra tấn.
Cô cắn chặt môi để kìm nén tiếng thở hổn hển đang dâng lên trong cổ họng.
Khi xe dừng lại, cô mới nhận ra phía dưới mông mình chứa đầy dâʍ ŧᏂủy̠, may mắn được áo gió che lại, không chảy xuống ghế, tài xế mở cửa muốn đỡ cô xuống xe, Nhϊếp Thư Diêu xua tay, tự mình giữ cửa xe và di chuyển cơ thể một cách khó khăn.
Cô không ngờ rằng xe của Chu Đạc đang đậu gần đó, Hứa Cương đang đứng ở cửa xe, gật đầu cười với cô: “Chào buổi tối, cô hai.”
Nhϊếp Thư Diêu gật đầu với cậu ta, cô quay đầu liếc nhìn hàng ghế sau, không thấy Chu Đạc, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Sếp bảo tôi đến đón cô." Hứa Cương bảo tài xế lái xe về, sau đó quay người dẫn Nhϊếp Thư Diêu về phía thang máy, đồng thời lưu lại dấu vân tay của Nhϊếp Thư Diêu, nói với cô: "Lần sau cô hai có thể trực tiếp đi lên bằng thang máy chuyên dụng."
Không biết có phải Chu Đạc sắp xếp hay không, nhưng Nhϊếp Thư Diêu gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ái dịch đã chảy vào giày của cô, cô chưa kịp thay giày, cô đang đi dép lê trong nhà, để lộ những ngón chân hồng hào, ái dịch theo bước đi của cô đã lọt vào lòng bàn chân, cô bước thêm vài bước liền cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp, dép lê trở nên trơn trượt, cô bước đi chậm hơn, cự vật giả trong cơ thể càng ma sát tra tấn con người ta, cô cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ đạt cao trào trước mặt Hứa Cương.
Tuy nhiên, Hứa Cương vừa quét dấu vân tay xong liền lui về phía cửa thang máy, để cô một mình trong thang máy, trong không gian yên tĩnh, Nhϊếp Thư Diêu nghe thấy nhịp tim mãnh liệt và hơi thở dữ dội của cô, hai chân run rẩy kịch liệt, cự vật giả mà cọ xát thêm mấy cái nữa là cô sẽ lêи đỉиɦ ngay tại nơi này.
Thang máy vừa dừng, cô bước nhanh ra ngoài, không thèm nhìn nhóm thư ký và trợ lý bên ngoài phòng tổng giám đốc mà cứ đi thẳng vào phòng làm việc, lẽ ra cô nên gõ cửa trước khi bước vào, nhưng cô không thể chờ đợi thêm nữa.
Cô mở cửa bằng những ngón tay run rẩy, vừa bước vào liền che miệng xoay người ghé vào sau cánh cửa văn phòng, cả người run rẩy lêи đỉиɦ cao trào.
Cô thở hổn hển, mắt ướt đẫm vì kɧoáı ©ảʍ, bụng dưới vẫn còn bủn rủn, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ xuống từng giọt, giữa hai chân sớm đã lầy lội không nói nên lời.
Khi cô xoay người lại, đôi đồng tử mờ đi, đôi môi hơi hé mở, hơi thở tán loạn, vẻ mặt trông mê ly sắc tình.
Chu Đạc đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn, dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn, giọng nói thấm đẫm rượu vang đỏ trầm thấp khàn khàn, dễ nghe đến lạ lùng.
"Lại đây.”