Nhϊếp Thư Diêu ở bệnh viện đến sáu giờ mới về nhà, cơm nước xong đi vào phòng vẽ tranh, dùng khăn khô cẩn thận lau sạch từng bức tranh của Chu Đồ, sau đó sắp xếp lại từng bức một.
Trước khi Chu Đồ gặp nạn, có một bức tranh còn đang vẽ giữa chừng, đã hoàn thành hơn một nửa, trong biển hoa hồng, có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau cười ngọt ngào, trên không trung là sắc tím mộng mơ, màu sắc của toàn bộ bức tranh vừa lãng mạn, vừa tươi sáng rực rỡ, hai chiếc xe đạp trong góc vẫn chưa vẽ xong.
Vào ngày sinh nhật của Nhϊếp Thư Diêu, Chu Đồ đã tặng cô một chiếc xe đạp đôi, một màu hồng và một màu xanh, mỗi người một chiếc. Chu Đồ không hề có khí chất của một thiếu gia giàu có chút nào, hắn bỏ lại chiếc xe thể thao của gia đình mình, cùng Nhϊếp Thư Diêu đạp xe trong công viên, đi loanh quanh gặp cảnh đẹp sẽ dừng lại chụp ảnh.
Nhϊếp Thư Diêu phủ vải vẽ tranh lên để bụi không bám vào, đồng thời lấy ra một cuốn sổ ghi tên các bức tranh của Chu Đồ, dự định tổ chức một cuộc triển lãm tranh cho Chu Đồ, Chu Đồ luôn cảm thấy tác phẩm của mình quá ít, muốn đợi vài năm nữa có nhiều tác phẩm hơn thì lúc đó mới tổ chức triển lãm, ai có ngờ, chưa kịp đợi đến ngày đó thì hắn đã xảy ra chuyện như thế này?
Khi Nhϊếp Thư Diêu mở máy ảnh lên, cô nhìn thấy những bức ảnh gần nhất của Chu Đồ, cô bấm vào nhìn một hồi, nghĩ đến hắn đang nằm trên giường bệnh, mắt cô lại vô cớ đỏ lên.
Bố mẹ cô không thể liên lạc qua điện thoại với cô, họ lái xe đến trước cửa nhà và kêu cô ra ngoài nói chuyện, Nhϊếp Thư Diêu tránh né không muốn gặp, chỉ gửi tin nhắn cho bố mẹ để nói lời xin lỗi, rồi nhốt mình trong phòng đọc sách, thực ra nửa chữ cô cũng không đọc vào.
Nhưng cô không biết mình nên làm gì, cô thậm chí còn không thể đi làm một cách bình thường, cô xin nghỉ phép dài ngày nhưng không thể ở bên cạnh Chu Đồ mãi được, cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn. Nhưng khi về đến nhà, cô luôn cảm thấy Chu Đồ không có ở đây, trong nhà quá vắng lặng và yên tĩnh, cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Lúc này Chu Đạc gọi đến, đầu bên kia rất ồn ào, trong khung cảnh ồn ào, giọng nói trầm thấp của anh rất dễ nhận biết: "Biết chơi không?"
Nhϊếp Thư Diêu có chút kinh ngạc, cô thật sự hiểu được anh đang nói cái gì.
Vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh khi nghe điện thoại: “Ừm.”
Cô đương nhiên chưa từng chơi qua, cũng không biết chơi, Chu Đồ cũng chưa từng dùng mấy thứ này với cô.
“Lấy cái số 3 cắm vào đi.” Bên cạnh Chu Đạc vang lên tiếng bật lửa cạch cạch, sau đó là tiếng thở dốc truyền vào màng nhĩ của cô.
Tim Nhϊếp Thư Diêu đập nhanh, cô mở hộp, không xác định mà cầm lên một cự vật giả bất kỳ, quả nhiên phía dưới có đánh số, là số 6. Cô tìm thấy cự vật giả số 3, đặt vào lòng bàn tay so sánh một chút, ngắn hơn nhiều so với Chu Đạc, cỡ này cô có thể chấp nhận được.
Anh vừa nói... Nhét nó vào?
Cô do dự mấy lần, nghĩ tới lời nói ngoan ngoãn của Chu Đạc trên giường, cuối cùng cô không nói một lời, cởϊ qυầи lót ngồi lên giường, cầm lấy cự vật giả kia cẩn thận đưa về phía huyệt khẩu, cô còn chưa ướt, cự vật dù nhỏ đến đâu cũng không thể nhét vừa vào nên cô đành phải dùng nó cọ xát nơi riêng tư, phải mất cả phút mới có chất lỏng chảy ra.
Cô cẩn thận đẩy cự vật giả vào tiểu huyệt, thở hổn hển rồi nói: "Được rồi...."
“Mặc vào… Sang đây.”
Nhϊếp Thư Diêu bị vật thể lạ trong cơ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức dịch thể từ thân dưới chảy ra, cô dùng khăn giấy lau ngón tay, lúc này có bỏ lỡ vài chữ, cầm lấy điện thoại hỏi: "Mặc gì cơ?"
Giọng Chu Đạc gần micro hơn, thờ ơ và trầm thấp.
Anh nói: “Qυầи ɭóŧ chữ T.”