Rõ ràng là dâʍ ŧᏂủy̠ đã tràn lan nhưng cô vẫn cảm nhận được xé rách đau đớn.
Gậy thịt của người đàn ông tiến vào sâu đến mức cô có cảm giác sợ hãi cơ thể mình sẽ bị xuyên thủng, hai tay bị trói sau đầu, hạn chế phạm vi cử động, cô chỉ có thể nằm trên bàn làm việc, chịu đựng những cú đâm thọc đầy mạnh mẽ của người đàn ông đằng sau.
Cổ họng cô khàn đặc, mỗi lần người đàn ông tiến vào, cô lại rêи ɾỉ không kiềm chế được, cô cắn chặt môi để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô cố gắng tưởng tượng người đứng sau mình là Chu Đồ, người cắm vào mình chính là Chu Đồ.
Cơ thể cô nhanh chóng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, kɧoáı ©ảʍ dọc theo xương cụt dâng lên khiến tứ chi tê dại, bụng dưới bị đâm càng ngày càng đau nhức, đau đến mức cô không nhịn được muốn hét lên. Cô áp cả khuôn mặt vào bàn, cắn chặt môi nhưng vẫn phát ra vài tiếng nức nở.
"Ưʍ..."
Ái dịch dồi dào khiến cự vật tiến vào vô cùng thuận lợi, xương hông va chạm vào cặp mông đầy đặn, phát ra âm thanh bạch bạch sắc tình.
Vòng eo thon gọn dưới lòng bàn tay của Chu Đạc nhanh chóng lộ ra vết ngón tay màu đỏ, làn da của Nhϊếp Thư Diêu rất trắng, toàn bộ phần thân trên của cô nằm trên chiếc bàn màu xám đen, xương bả vai do bị tác dụng lực mà duỗi ra thành hình con bướm, sống lưng phồng lên một hàng xương mỏng manh, mái tóc đen dài thỉnh thoảng lại đưa qua đưa lại.
Đen ra đen, trắng ra trắng.
Phần mông bên dưới đỏ bừng do va chạm.
Người phụ nữ nằm trên bàn, không khóc lóc, không cầu xin sự thương xót, chỉ là cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, như thể đang nhận một loại hình phạt, ý thức chống cự nhưng cơ thể lại hoàn toàn phối hợp hùa theo.
Phần thịt mềm mại trong huyệt đạo quấn quanh vật thể khổng lồ, hoa huyệt vừa ẩm ướt vừa chật hẹp, giống như vô số cái miệng nhỏ đang ngậm lấy mã mắt mà vặn xoắn, khi đâm đến cổ tử ©υиɠ, hoa huyệt sẽ co rút mạnh hơn, phần thịt non giống như những sinh vật sống đang hô hấp, thi nhau quấn quanh vật khổng lồ không cho nó rời đi, lực hút cực lớn khiến Chu Đạc phải tước vũ khí đầu hàng sau khi miễn cưỡng cầm cự được một lúc.
Bạch hổ thực sự rất hiếm, không ngờ tiểu huyệt cũng thuộc dạng cực phẩm.
(Bạch hổ - chỉ những người phụ nữ không có lôиɠ ʍυ hoặc lôиɠ ʍυ thưa thớt bẩm sinh)
Chu Đạc kéo kéo cúc áo, mạnh mẽ ấn lưng người phụ nữ vào bàn, hung hăng đâm vào bụng dưới của cô.
Nhϊếp Thư Diêu bị ép phát ra một thanh âm, giống như đang nức nở, rất nhanh bị răng giấu kín, chỉ để lại một tiếng thở hổn hển mơ hồ, cho dù đến lúc cao trào, cô cũng không kêu lấy một tiếng, nhưng eo và bụng lại run rẩy kịch liệt, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngoài.
Màn hình máy tính phản chiếu dáng vẻ khốn khổ của cô lúc này, hai tay bị ép ra sau đầu, trên khuôn mặt trắng nõn là hai hàng nước mắt ướt đẫm, cô cắn chặt cánh môi đã chảy máu của mình, mũi cũng đỏ bừng, hốc mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt nóng hổi theo động tác đâm thọc của anh trào ra ngoài, hai mắt cô thất thần trong giây lát, khoảnh khắc những giọt nước mắt trong suốt trượt xuống, lộ ra một vẻ đẹp lay động tâm hồn.
Chu Đạc không có ấn tượng mấy đối với Nhϊếp Thư Diêu, trong mắt anh, phụ nữ chẳng qua là đẹp với xấu, Nhϊếp Thư Diêu thuộc dạng xinh đẹp, nhưng cô không phải kiểu xinh đẹp xuất sắc, chỉ là khí chất lạnh lùng dịu dàng khiến khuôn mặt của cô hiện lên một vẻ đẹp trầm lặng của thời gian.
Lần đầu tiên Chu Đồ đưa cô về nhà, cô đã cười rất hào phóng với anh, đưa cho anh một hộp quà, nghe theo lời Chu Đồ liền gọi anh là anh cả.
Chu Đạc hiếm khi gặp cô, ngoại trừ lúc anh về nhà ăn tối, Nhϊếp Thư Diêu học đại học về dược phẩm sinh học và làm việc tại một công ty dược phẩm để nghiên cứu vắc xin ngừa virus sau kết hôn. Ngoài việc đi làm về, hoạt động giải trí duy nhất của cô là đi dạo với chiếc máy ảnh được Chu Đồ đưa cho cô và chụp ảnh khắp nơi.
Chụp con người, chụp phong cảnh.
Thỉnh thoảng đi làm về anh sẽ thấy cô cầm máy ảnh chụp bầu trời đầy sao trên đầu.
Cô hiếm khi nói chuyện với anh, tình cờ chạm mặt, cô cũng không nói gì ngoài việc gọi anh là "anh cả".
Cô là một người phụ nữ nhàm chán.
Tuy nhiên, giờ phút này, người phụ nữ nhàm chán này đang cắn hút bộ phận nam tính của anh khiến anh hưng phấn vô cùng.